Giang Nam vẫn còn trẻ con, cầm lấy xẻng,  đắp  tuyết cho bọn trẻ.
Diệp Khiết thấy  cũng sáng mắt lên, chạy  giúp.
Tô Diên dẫn hai đứa bé  bên cạnh xem, tò mò   họ sẽ đắp  tuyết như thế nào.
Giang Phong Lĩnh thấy , nhắc nhở: "Bên ngoài lạnh lắm, cháu mau dẫn bọn trẻ  trong nhà , đợi họ đắp xong, chú sẽ gọi cháu ."
Tô Diên nghĩ một lúc, thấy cũng đúng, thế là dắt hai đứa bé  nhà.
 Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên níu lấy cô,   . Dù chúng   , nhưng cái đầu nhỏ của chúng  hiểu tất cả.
Tô Diên cúi đầu  chúng,  buồn   bất lực: "Bà ngoại và  đang đắp  tuyết, chúng   nhà   ?"
Tiêu Tiêu chớp mắt to tròn,  hề nhúc nhích, như  : Con  , con sẽ ở đây!
Nguyên Nguyên cũng ngước lên, ánh mắt đáng thương  cô. Tô Diên  còn cách nào khác, chỉ đành để chúng ở .
Giang Phong Lĩnh cũng bật   cảnh , ông  đặt chổi xuống, tham gia  việc đắp  tuyết.
Diệp Khiết đang nặn quả cầu tuyết, thấy ông  đến thì đưa cho ông  một chiếc xẻng nhỏ: "Anh  đeo găng tay, dùng cái  ."
Giang Phong Lĩnh  ngạc nhiên,  đó cầm lấy xẻng,  lời cảm ơn.
Dưới sự nỗ lực của  , mười lăm phút , một  tuyết lớn    thành.
Người tuyết   hình tròn trịa, đôi mắt đen láy  từ than củi, chiếc mũi đỏ ửng là quả ớt. Hình dáng đáng yêu vô cùng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-226.html.]
Hai bé Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên chập chững  tới,  ngắm  tuyết cao hơn cả , đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên, miệng phát  những tiếng "ê ê a a"  rõ là  gì.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Diệp Khiết và Giang Phong Lĩnh  lượt bế hai đứa nhỏ lên,  quanh  tuyết một vòng. Tiêu Tiêu vươn tay dài  chạm   tuyết, ngắm nghía cái mũi to của nó mà  khúc khích.
Thấy  , Nguyên Nguyên cũng  theo, tiếng  trong trẻo của hai đứa trẻ vang vọng khắp sân nhà phủ trắng tuyết.
Năm 1976, một năm  định sẵn là  tầm thường.
Từ đầu xuân, các nhân tài từ khắp ngành nghề bắt đầu  trở về thành phố, những tài sản  tịch thu  đây cũng   trả .
Tô Diên trở  thị trấn, dẫn dắt các học sinh chuẩn  cho kỳ thi tuyển sinh trung học,   xao nhãng bởi những chuyện bên ngoài.
Phó Mặc Bạch  nhận  thông báo điều chuyển công tác. Trước khi rời ,  đặc biệt mời nhà họ Khương đến ăn một bữa tiệc chia tay, nhằm bày tỏ lòng  ơn đối với sự quan tâm của họ dành cho Tô Diên trong nhiều năm qua.
Khương Tùng tiếp nhận rượu Phó Mặc Bạch kính tới, trịnh trọng cam đoan: "Cậu cứ yên tâm, chúng  sẽ chăm sóc  cho họ."
Khương Nguyên cũng phụ họa: "Thầy ơi,  cứ yên tâm! Có em ở đây, sẽ   bất kỳ vấn đề gì xảy  !"
Tô Diên  bên cạnh  khẽ, giơ ly rượu lên : "Anh  luôn coi em như trẻ con, lo lắng  việc. Thực  em    , khả năng tự lo của em cũng  tệ ,   đừng học theo  . Cũng cảm ơn    chăm sóc em, nếu     chiếu cố, em sẽ    hạnh phúc như bây giờ."
Nhà họ Khương cũng  lượt nâng ly,  vui mừng   chút buồn bã, cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.
Trong bữa tiệc, Diệp Cầm đại diện cho cả gia đình, kính rượu Tô Diên, cảm ơn cô  dạy cho Khương Tùng những kiến thức văn hóa và quan tâm chăm sóc Khương Nguyên.
Những  đổi của hai đứa con, bà  thấy rõ, trong lòng tràn ngập sự  ơn.
Tô Diên đáp  lời cảm ơn, ý nghĩa sâu xa : "Nếu một ngày nào đó, quốc gia khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, dì  thể cho hai  họ thử sức. Cháu tin rằng tri thức  thể  đổi vận mệnh, thêm một sự lựa chọn là thêm một con đường, đừng bao giờ từ bỏ việc học."
Diệp Cầm  hiểu những lý lẽ to lớn , chỉ  rằng Tô Diên  đúng! Bà  ghi nhớ trong lòng, quyết định sẽ cho các con tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.