Vài ngày , nhờ việc học, cô nhóc tiến bộ nhanh. Để cảm ơn Tô Diên, của Chu Hân mang theo nhiều món quà đến nhà để cảm ơn.
Thấy việc trở nên quá trang trọng, Tô Diên cảm thấy thoải mái: "Những ghi chép đó gì đáng , quan trọng là tự bản nỗ lực thì mới đạt kết quả ."
Chu Hân nghĩ : "Nếu những ghi chép đó, chỉ dựa nỗ lực thì ích gì? Cháu là ân nhân lớn của nó, cả nhà chúng cảm ơn cháu!"
Điều khiến Tô Diên càng thêm ngượng ngùng, chỉ gượng gạo.
Mẹ Chu là một lãnh đạo trong ngành xuất bản, xa hơn thường. Bà chợt nảy ý tưởng: "Diên Diên, cháu nghĩ đến việc xuất bản những ghi chép thành tài liệu hỗ trợ ? Nếu cháu đồng ý, sẽ giúp cháu chuyện với nhà xuất bản."
"?!"
Tô Diên vô thức nhướng mày, bao giờ nghĩ rằng việc cũng thể kiếm tiền.
", chỉ còn hơn một tháng nữa là thi, bây giờ xuất bản, lẽ kịp ."
"Kịp mà, chỉ cần xuất bản kỳ thi, tạo chút tiếng vang, chắc chắn cuốn ghi chép sẽ đón nhận."
Bà xem qua kỹ, nên dám chắc như .
Tô Diên suy nghĩ một lúc, cuối cùng đồng ý: "Được, thì thử xem , dù cháu cũng tổn thất gì."
Tiếp đó, việc hợp tác với nhà xuất bản đều do Chu giúp đỡ.
Nghe tin cô sắp xuất bản tài liệu hỗ trợ, cả nhà họ Giang đều kinh ngạc, đặc biệt là Mạnh Sương, nhịn mà phàn nàn với Giang Bắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-236.html.]
"Em gái chỉ nghiệp cấp ba, cô thể xuất bản cái gì chứ? Đừng hại khác, đến lúc đó chúng sẽ mất mặt theo!"
Giang Bắc cau mày chị , chỉ cảm thấy chị càng ngày càng xa lạ: "Đó là em gái của , em gì ? Cho dù mất mặt thì ? Bọn tự nguyện mất mặt!"
Mạnh Sương câu nghẹn lời, bực tức: "Chúng kết hôn nhiều năm như , tình cảm lẽ nào bằng em gái ? Em chỉ sự thật, cần gì giận em?"
Nghe , Giang Bắc nổi giận, mặt đen như thể thể nhỏ mực: "Làm chuyện bằng lương tâm, em gái chỉ nhận những gì cô đáng nhận, em cứ nhắm cô , ban đầu nghĩ em chỉ nhất thời hiểu thôi, thời gian dài sẽ . Kết quả là đến bây giờ em vẫn những lời chua ngoa, em thế nào? Hôm nay, chúng rõ ràng!"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Nhìn thấy nổi giận như , Mạnh Sương cảm thấy quen, nhịn mà đỏ mắt, trách móc: "Vì con, chán em ? Chuyện của em gái chỉ là cái cớ thôi, đúng ?"
Nghe những lời cáo buộc vô lý như , Giang Bắc khỏi buồn : "Mạnh Sương, em thật là lương tâm. Hay là chúng tạm thời tách ở riêng, cả hai đều bình tĩnh , nghĩ xem vấn đề ở ?"
"Cái gì? Anh ly hôn với em?!" Chị lớn tiếng, khuôn mặt đầy vẻ tin tưởng.
Sợ rằng chị sẽ ầm ĩ dứt, Giang Bắc hiếm khi kiên nhẫn giải thích:
"Ý của là chúng tạm tách vài ngày để suy nghĩ, ly hôn, em đừng hiểu lầm."
Mạnh Sương nghĩ , chị ném cho vài bộ quần áo để , đuổi khỏi nhà.
"Em gì để suy nghĩ cả, đầu tiên em gặp một đàn ông lúc nào cũng bảo vệ em gái như ! Muốn ly hôn thì ly hôn, gì to tát !"
Biết rằng chị đang nóng giận, Giang Bắc lựa chọn im lặng rời , chỉ hy vọng gặp mặt thể chuyện với bình tĩnh hơn.
Thế nhưng, cho đến khi những cuốn ghi chép của Tô Diên xuất bản thuận lợi, họ vẫn thể hòa giải.
Về mâu thuẫn của hai , Giang Bắc giấu kỹ, nhà họ Giang tạm thời ai .