Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:42:56
Lượt xem: 99

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Mặc Bạch cô, nhếch môi : "Sao khách sáo với thế? Đây là việc nên mà."

Tô Diên bất giác nhếch môi, khen ngợi : "Tư tưởng giác ngộ của cũng cao ghê, đáng khen đấy."

Mười phút , hai đến quán mì lạnh, thấy, trong quán một khách hàng nào.

Họ ở góc phòng, nhân viên phục vụ nhiệt tình hỏi: "Hai vị ăn gì? Ngoài mì lạnh còn mì nước nóng hổi nữa."

Phó Mặc Bạch theo ý Tô Diên, gọi hai tô mì lạnh và hai đĩa dưa muối.

Lúc , cửa quán mở , hai đàn ông trông lịch sự bước , trò chuyện, trong quán yên tĩnh, rõ ràng.

Tô Diên tiếng , mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, đồng thời, những đó cũng thấy họ, một trong đó mặt lộ vẻ vui mừng, bước tới phía họ.

"Bạn học Tô Diên, ở đây? Cũng đến dự thi đại học ?"

Tô Diên mỉm đáp lễ, chào hỏi lịch sự: "Lớp trưởng Trịnh, lâu gặp!"

Người tên là Trịnh Luân, là bạn học cấp hai của cô, khi lên lớp mười, do xuất tư sản nên buộc xuống nông thôn, mãi đến bây giờ mới trở về thành phố.

" đến thi đại học, cũng đến ?"

Trịnh Luân gật đầu thừa nhận, tai đỏ.

"Ừ, bao nhiêu năm qua, vẫn kiên trì học tập, cuối cùng cũng đợi đến ngày ."

Lúc còn học, quan hệ giữa họ tệ, Tô Diên hiểu rõ khó khăn của , mừng cho thể trở thành phố.

"Với thành tích học tập của chắc chắn sẽ đỗ đại học, sẽ càng ngày càng hơn."

Trịnh Luân cô thật sâu, định hỏi về tình hình hiện tại của cô, nhưng bạn đồng hành cắt ngang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-238.html.]

"Chúng ăn gì đây? đói ."

Tô Diên thấy , khách sáo : "Cậu mau gọi món , cũng ăn cơm ."

Trịnh Luân ngập ngừng, khi rời uyển chuyển hỏi: "Cậu định học trường đại học nào? Đã mục tiêu ?"

Về kế hoạch tương lai, Tô Diên ý tưởng từ lâu, nhưng cô dám chắc chắn: "Chủ yếu vẫn xem kết quả, chỉ cần đại học, học ở cũng ."

Trịnh Luân chút thất vọng, nhưng nhanh chóng lấy tinh thần. Cho đến khi rời , vẫn chú ý đến Phó Mặc Bạch đang ở góc khuất.

Tô Diên chỗ , lúc mới nhớ giới thiệu với bạn học cũ. Vậy nên cô giải thích đơn giản với : "Cậu là bạn học hồi cấp hai của em, đây cũng chịu nhiều khổ cực, tính tình ."

Thấy cô đánh giá cao, Phó Mặc Bạch ngước mắt lên, nhướng mày: "Trước đây em từng kể."

"Có gì để kể chứ, hơn nữa chúng chênh lệch tuổi tác, học cùng giai đoạn, kể cũng ."

Phó Mặc Bạch vốn đang bên thùng giấm chua, thấy thì ngập luôn: "Quả thật, lớn tuổi hơn , điều thể đổi."

Tô Diên ngửi thấy mùi giấm chua, nhịn : "Đừng ghen đó nha? Người đó chỉ là bạn học cũ thôi, đúng là một thùng giấm chua chính hiệu."

nghĩ , luôn đây, đó thấy , ánh mắt bộ đều hướng về Diên Diên, dù ngốc cũng ý đồ gì.

"Vợ quá xuất sắc, ghen tuông là điều bình thường ? Dù thì thấy giống ."

Tô Diên khẽ, quyết định dỗ dành : "Trong lòng em, nhất, ai sánh bằng. Đừng ghen nữa, chúng ăn mì lạnh tiếp thôi."

Phó Mặc Bạch thích những lời , cũng tiếp tục xoay quanh chủ đề nữa. Vì , gắp một miếng dưa chua nhỏ cho cô, đó tiếp tục ăn.

Bên , Trịnh Luân và đồng bạn gọi món xong, xa, thỉnh thoảng liếc về phía Tô Diên, lúc mới chú ý đến đàn ông đối diện cô, lông mày nhíu .

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Đồng bạn thấy , tò mò hỏi: "Sao thế? Cậu thích cô gái ?"

Loading...