Thời gian trôi nhanh, đến ngày giao thừa.
Tô Diên đồ mới cho bọn trẻ, dẫn chúng cửa dán câu đối.
Thẩm Như cầm câu đối mới xong, khen: "Trong nhà chữ của cha con nhất, mỗi năm đều là ông câu đối. Diên Diên, con thư pháp thế nào? Mẹ thấy bao giờ."
Tô Diên nổi bật, khiêm tốn : "Tất nhiên là bằng của cha, chỉ tạm thôi."
Mấy cửa, lúc gặp Giang Bắc và Mạnh Sương đến chúc Tết.
Thẩm Như thấy họ, hồ hởi đón tiếp: "Hai con đến sớm thế, ăn sáng ? Trong nhà bánh bao đấy."
Thấy bà ở nhà con gái mà vui vẻ như thế, Mạnh Sương cảm thấy thoải mái, luôn cảm giác như ngoài.
Vì , chị lạnh nhạt : "Bọn con ăn ở quán , nhà ai chăm sóc, nên ăn qua loa cho xong."
Thẩm Như hiểu ý tứ của lời , nhưng Tô Diên và Giang Bắc thì đồ ngốc, họ nhíu mày, Giang Bắc định nổi giận, Tô Diên hỏi : "Chị dâu, khi dọn , ai là chăm sóc chị?"
Ở nhà họ Giang, ăn uống ở nhà ăn, việc dọn dẹp giúp việc, Mạnh Sương từng việc ngày nào, nên chị bĩu môi, trả lời.
Giang Bắc mặt mày đen kịt, nghĩ đến hôm nay là giao thừa, nén giận phát tác.
Tô Diên hỏi thêm, cầm câu đối lên dán. Giang Bắc định giúp, nhưng cô ngăn : "Hai chị trong , việc để em ."
Chưa kịp , Mạnh Sương sân, còn kéo theo Thẩm Như: "Mẹ, con chuyện với , theo con nhé."
Thẩm Như hiểu gì, theo chị .
Hai đến chỗ vắng , Mạnh Sương xung quanh hỏi: "Mẹ, định ở đây đến bao giờ? Con nhớ lắm."
Nghe chị ngọt ngào như , Thẩm Như vui vẻ mặt, thật lòng : "Mẹ thích ở đây, Nguyên Nguyên và Tiêu Tiêu, con gái , vui."
Nghe ý là ở lâu, Mạnh Sương lo lắng, vội khuyên: "Ở đây dù cũng là nhà họ Phó, ở lâu kế lâu dài, chi bằng đưa Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên về nhà chăm sóc, cũng để Diên Diên yên tâm học hành, thật là vẹn cả đôi đường!"
Thẩm Như chị chăm chú, đột nhiên hỏi: "Diên Diên thấy con cái thì thể yên tâm học hành ? Mẹ thấy ý ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-246.html.]
Thấy bà đột nhiên trở nên thông minh, Mạnh Sương hoảng loạn: "Có gì ạ? Chẳng lẽ bọn trẻ thiết với ?"
"Không , đều là nhà, đều như cả."
Thẩm Như vui, thấy hôm nay con dâu thật kỳ lạ.
Cuộc chuyện của họ Giang Bắc gần đó thấy rõ ràng.
Anh nắm chặt tay, nghiến răng, lao lên đối chất ngay lập tức.
Nếu như đây còn chút tình cảm thể rời bỏ, thì bây giờ, chỉ ly hôn.
Chỉ vì , chị chạm giới hạn của .
Sợ chị tiếp tục xúi giục, Giang Bắc từ góc khuất bước , mặt mày u ám tiến gần hai .
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Anh vốn cao lớn vạm vỡ, dáng vẻ đáng sợ. Mạnh Sương tiếng động, về phía , mặt mày tái nhợt. Chị vẫn ôm chút hy vọng, cố tỏ vẻ bình tĩnh : "Chẳng bảo sẽ ở bên ông nội ? Sao đến đây ?"
Giang Bắc lột bỏ lớp mặt nạ giả dối của chị , lạnh lùng : "Nếu đến, em đang gì?"
Nói , bảo Thẩm Như: "Mẹ, Diên Diên đang tìm đấy, mau tìm cô ."
Thẩm Như tin ngay, nán .
Khi xa, Giang Bắc tiến thêm một bước, chằm chằm Mạnh Sương, lạnh lùng hỏi: "Hồi trẻ từng kích thích, nên đầu óc như bình thường. Sao em thể lợi dụng bà ? Bà là , là nhất của ! Em còn chút lương tâm nào ? Rốt cuộc em coi nhà họ Giang là gì?"
Mạnh Sương tự chủ lùi một bước, mặt mày càng tái nhợt, vội vàng biện hộ: "Em lợi dụng , chỉ là giúp nghĩ cách thôi. Anh đừng giận, em sai ?"
Chị nghĩ chỉ cần nhận sai, chuyện sẽ qua , nhưng tiếc là chị đánh giá thấp tầm quan trọng của Thẩm Như trong lòng nhà họ Giang.
Giang Bắc vẫn lạnh lùng, lay chuyển: "Hôm nay là giao thừa, lớn chuyện. Chuyện của chúng để giao thừa tính."
Mạnh Sương cảm giác lành, lo lắng hỏi: "Em nhận sai , ý gì? Chẳng lẽ thể tha thứ cho em một ?"
Thấy chị vẫn tự cho là đúng như thế, Giang Bắc càng thêm lạnh lùng.
"Mạnh Sương, chúng ly hôn ."