Họ ăn trò chuyện, chủ đề phần lớn xoay quanh thôn Bạch Vân và trường trung học.
Nhắc đến điều , Khương Nguyên tự hào : "Các bạn trong lớp ghen tị với em, bây giờ em là động lực học tập của họ. Thậm chí thầy cô cấp ba còn lấy điểm thi đại học của em để khích lệ họ nữa."
Khương Tùng thì chọc ghẹo: "Không là ai khi nhận giấy báo trúng tuyển vài . Khả năng chịu áp lực của em quá kém, những đứa trẻ đó chắc chắn đừng học theo em."
Khương Nguyên trừng mắt trai, đỏ mặt biện minh: "Em chỉ là lo lắng thôi mà. Nếu đỗ đại học, thì một năm nữa mới gặp cô. Chỉ cần nghĩ đến điều đó em ."
Nghe những lời tâm sự , Tô Diên cảm động, gắp cho cô nhóc một miếng thịt kho tàu lớn.
"Trước khi khai giảng, em và Tiểu Thụ ở nhà cô nhé, tiện thể giúp cô trông coi bọn trẻ. Nếu khó khăn gì, cứ thoải mái với cô hoặc thầy."
Khương Nguyên và Lý Thụ đồng ý, cả hai đều tò mò bọn trẻ bây giờ trông thế nào.
Ăn xong, Tô Diên cùng tiễn Khương Tùng lên tàu, đó xe buýt về tứ hợp viện.
Vì mãi mà thấy , cuối cùng hai nhóc tì mất kiên nhẫn, nước mắt rưng rưng quanh quẩn mắt, thật sự đáng sợ.
Thẩm Như và bà bảo mẫu mỗi trông một đứa, đều thế nào. Cho đến khi Giang Phong Viễn về, chúng mới trở thành những đứa trẻ ngoan.
Thấy chúng còn mà hành xử, đầu Thẩm Như thấy điều , giận mà còn thấy lạ, bà hỏi chồng: "Anh lén lút đánh chúng đấy? Nếu chúng sợ đến ?"
Bị oan uổng, Giang Phong Viễn một mực phủ nhận: "Anh nhân từ thế , thể đánh cháu ? Chắc là chúng mệt , mà đúng lúc về thôi. Không tin em hỏi chúng xem là chúng sợ ông ngoại sợ cha hơn?"
Phó Mặc Bạch luôn là cha nghiêm khắc, Tiêu Tiêu nhăn mặt, cất giọng non nớt : "Cha dữ, sợ cha."
Nguyên Nguyên cũng gật đầu theo.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
lúc , mấy Tô Diên về tới nhà. Hai đứa trẻ thấy tiếng động, vội chạy nhanh ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-249.html.]
Giống như chim non gặp , chúng phấn khích thôi.
Tô Diên xuống ôm chúng, khi âu yếm đủ mới buông tay.
Tiếp đến, cô giới thiệu Khương Nguyên và Lý Thụ với cha , cũng nhắc đến tài năng của Lý Thụ.
"Cha, Tiểu Thụ cũng vẽ tranh thủy mặc, là hôm nào hai so tài chút nhé?"
Giang Phong Viễn là đam mê tranh thủy mặc, lập tức thể yên.
"Chọn ngày bằng nhằm ngày, bây giờ so tài luôn thế nào?"
Trước mặt ông, Lý Thụ căng thẳng đến đổ mồ hôi tay. khuôn mặt hiện rõ, vẫn bình tĩnh như thường.
"Cháu theo ông, so thế nào cũng ."
Chẳng mấy chốc, hai tới phòng sách, Tô Diên giám khảo, tuân theo nguyên tắc công bằng công khai, lấy bút mực giấy bút phân cho cả hai.
Lý Thụ ít khi vẽ tranh thủy mặc, nhưng nhóc là thiên tài hội họa, chỉ cần chút gợi ý là hiểu ngay. Giang Phong Viễn tập trung bức tranh của , nét bút mạnh mẽ, một bức "Thuyền nhỏ qua ngàn núi" hiện mắt.
So với ông, Lý Thụ vẫn vẽ xong, Tô Diên thực lực của nhóc, thúc giục mà khuyến khích: "Chúng so về chất lượng, so tốc độ. Em cứ từ từ mà vẽ, cần vội."
Lý Thụ gật đầu, tiếp tục tập trung bức tranh.
Với nét vẽ cuối cùng, một bức "Ao sen ánh trăng" thành.
Sự kết hợp nhiều màu sắc, bố cục hợp lý, tất cả khiến kinh ngạc. Giang Phong Viễn thấy như báu vật, lớn tiếng khen ngợi: "Đứa trẻ vẽ giỏi lắm! Nếu thể tiếp tục học sâu, tương lai chắc chắn thành tài!"
Là giáo viên của nhóc, Tô Diên những lời khen , cảm thấy vô cùng tự hào. Cô dự định ngày mai sẽ mua hai cái khung tranh, đóng khung hai bức tranh thủy mặc .