Đến giờ tan học buổi tối.
Cô bước  khỏi cổng trường, trong đám đông tấp nập, lập tức  thấy Phó Mặc Bạch, bóng dáng cao lớn của   nổi bật.
Cô chợt nhận , dù  lái xe, chỉ cần là  đến đón, cũng  thể kín đáo .
Dưới ánh mắt của  , Tô Diên nhanh chóng  đến  mặt , khẽ : "Chúng   nhanh thôi, em đói ."
Phó Mặc Bạch  nghi ngờ gì, nhanh chóng lên xe đạp,  đầu chỉ  yên : "Đi nào,  đưa em  ăn chút gì đó   mới về nhà."
Tô Diên vịn  eo ,  lên xe, cho đến khi  xa mới lên tiếng: "Em  đói nữa , chúng  về nhà thôi."
"…" Anh sững sờ,  hiểu cô   ?
Tô Diên thấy   lên tiếng, thử thương lượng: "Sau    thể đổi chỗ đón em ? Ở cổng trường nhiều  quá, tìm   tốn sức."
"......" Phó Mặc Bạch  khó hiểu: "Anh mặc bộ quân phục xanh thế , vẫn  đủ nổi bật ?"
Tô Diên lắc đầu: "Khi đông , màu mè sặc sỡ đều ,   phân biệt rõ ràng, chi bằng  qua tiệm đàn bên  đường đợi em, chỗ đó   nhiều ."
Phó Mặc Bạch đành đồng ý, trong lòng nghĩ: với chiều cao một mét chín của , thật sự  nổi bật ?
Khi họ về đến nhà, thím giúp việc  nấu xong bữa ăn.
Ba  em nhà họ Giang  đến ăn trực,  ngớt lời khen ngợi tài nấu nướng của thím Vương.
Trong bữa tối, Giang Bắc tranh thủ lúc  lớn tâm trạng , nghiêm túc tuyên bố: "Con và Mạnh Sương  ly hôn, từ nay trở  chúng con  còn là vợ chồng nữa."
Vừa  thấy lời ,   đều sửng sốt.
Thẩm Như   tình hình, lo lắng hỏi: "Sao hai con  ly hôn? Chuyện lớn thế    bàn bạc với gia đình ?"
Giang Bắc lén  cha , hy vọng ông giúp  giải vây, nhưng Giang Phong Viễn giả vờ như  thấy, vẫn tiếp tục ăn cơm,   ý định  gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-252.html.]
Giang Bắc đành gãi mũi, căng da đầu giải thích: "Con và cô   hợp  nhiều mặt, thật sự  thể sống chung nữa."
Nghe lời giải thích , Thẩm Như vẫn khó chấp nhận, thậm chí  thấy ngon miệng, bà bỏ bát đũa xuống, buồn bã  về phòng.
Giang Phong Viễn thấy , trừng mắt  Giang Bắc, nhỏ giọng trách: "Con  thể đợi ăn xong   ? Bây giờ thì  ,  con vì chuyện của con mà đến cơm cũng  ăn."
Nói xong, ông cầm bát đũa của Thẩm Như  phòng dỗ dành, để  Giang Bắc  khổ    .
Giang Đông và Giang Nam cũng  rõ tình hình, đều quan tâm hỏi: "Rốt cuộc tại  hai   ly hôn? Có  từ Tết   mâu thuẫn  ?"
Tô Diên dựng tai  ngóng, cũng   nguyên nhân. Phó Mặc Bạch  thấy động tác nhỏ của cô,  kìm  mà mỉm .
Giang Bắc     sự thật, vội vàng ăn xong  nhanh chóng chuồn .
Giang Nam khó hiểu, hỏi Tô Diên: "Em   vì  ?"
Tô Diên lắc đầu lia lịa: "Em  hỏi,    ."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Đêm đó, vì cuộc hôn nhân thất bại của Giang Bắc,   nhà họ Giang đều  ngủ ngon.
Tô Diên   giường, trở  liên tục,  tài nào chợp mắt .
Phó Mặc Bạch ôm cô từ phía , thấp giọng hỏi: "Em vẫn nghĩ về chuyện của  hai ?"
"Cũng  hẳn, còn  chuyện của Tô Tiểu Tuyết nữa,   rốt cuộc cô    gì."
Về Tô Tiểu Tuyết, cô   qua với Phó Mặc Bạch. Anh vòng tay ôm eo cô, kéo sát hơn, cất giọng nhẹ nhàng: "Tới   tới đó , cô   đáng để em  phiền lòng. Ngoan, ngủ sớm , mai còn   học."
Cơ thể nóng bỏng của   Tô Diên đỏ mặt, dù bây giờ  ngủ cũng  ngủ .
Cô bất giác cựa quậy, khiến  khẽ rên một tiếng, cất giọng khàn khàn hỏi: "Xem  em thật sự   ngủ, chi bằng vận động chút nhé?"
Chưa đợi Tô Diên phản ứng, môi   đặt xuống,  tai cô ngứa ngáy, tê tê dại dại.
Cô vô thức  đầu, hôn .