Thấy  còn định mua giày, Tô Diên vội ngăn : "Mẹ, từng  đồ là đủ , giày  cần mua thêm, ở nhà vẫn còn giày mới  mang, nếu  mang sẽ chật mất."
 Thẩm Như quen tay hào phóng,   khái niệm gì về tiền bạc, thấy  đáng là bao nên  mua thêm giày mới cho hai đứa trẻ.
Tô Diên  bên  mà đau lòng,  lâu  tìm  cái cớ kéo   khỏi tòa nhà bách hóa.
Thẩm Như vẫn còn lưu luyến,   .
"Hay con   việc,  ở  dạo tiếp?"
Làm  Tô Diên yên tâm để   dạo một , lập tức khoác tay bà, khuyên nhủ: "Đi thôi, Văn Yến còn  nhớ ,  khi khai giảng,  hãy đáp ứng nguyện vọng  của   ."
Lâm Như  dụ  tươi, theo con gái rời khỏi tòa nhà bách hóa.
Lúc ,  xa vang lên một tràng cãi vã, lập tức thu hút sự chú ý của   xung quanh.
Tô Diên cũng  theo, chỉ thấy ba  phụ nữ đang giằng co , trong đó  một  chính là nữ chủ nhà dẫn cô  xem nhà dạo .
Cô vô thức tiến gần,  xem rốt cuộc  xảy  chuyện gì.
Thông qua lời kể của  xung quanh và tiếng chửi bới của ba  phụ nữ, Tô Diên hiểu  đầu đuôi câu chuyện, vô cùng may mắn vì  mua căn nhà đó, nếu  bây giờ  là rắc rối.
Hóa , căn nhà đó   của  phụ nữ mà là của cha  cô , cô  chỉ ở nhờ mà thôi. Sau khi cha  qua đời, theo lý thì căn nhà   chia cho mấy  con trực hệ , cho dù  bán cũng   cả nhà đồng ý mới .  cô  tham lam,  nuốt trọn tiền bán nhà, nên lén lút bán .
Bên ngoài thì  dối là nhà  cho thuê.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Không  ai  tiết lộ chuyện  với mấy  con khác, nên mới  cảnh tượng  mắt.
Thẩm Như  hứng thú với mấy chuyện lặt vặt , kéo kéo tay áo của Tô Diên,  rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-272.html.]
Tô Diên cũng sợ bà  ngoài lâu sẽ mệt,  xem nữa mà  lướt qua đám đông.
*
Ngày tháng trôi qua từng ngày, hai đứa trẻ dần dần thích nghi với cuộc sống ở nhà trẻ, Thẩm Như cũng lấy  hứng thú, hàng ngày chăm sóc những chậu hoa cây cảnh.
Năm ba đại học , Khương Nguyên và Lý Thụ dùng tiền tiết kiệm mở một quán ăn nhỏ,  của Lý Thụ phụ trách nấu nướng, em gái cũng theo đó lên Bắc Kinh học mẫu giáo.
Tô Diên  cổ phần trong quán ăn , thường dẫn bạn bè đến ủng hộ.
Khương Nguyên và Lý Thụ  giờ học sẽ đến quán giúp đỡ, ngày nào cũng  bận rộn.
Vì quán ăn  gần mấy trường đại học danh tiếng nên thường xuyên đông khách, mỗi  Tô Diên đến ăn đều  thẳng  phòng riêng.
Cuối tuần , cô và Phó Mặc Bạch đến đây tận hưởng thế giới của hai , phòng riêng yên tĩnh khiến tâm trạng thêm vui vẻ.
Tô Diên  ở vị trí gần cửa sổ,   ngoài thấy  qua kẻ ,  khỏi cảm thán: "Hai năm nay, Bắc Kinh phát triển ngày càng nhanh,  những nơi mới xây, em còn  đến  nào. Ăn xong, chúng   dạo nhé."
Người đàn ông gật đầu đồng ý,  đó báo cho cô một tin vui: "Sáng nay  nhận  thông báo, sắp  thăng chức  phó đoàn trưởng, bữa cơm hôm nay  mời."
Thực  từ lâu   tin đồn , nhưng   quyết định chính thức, Phó Mặc Bạch   cô vui mừng hão nên   gì.
Tô Diên   mắt sáng rực lên, quan tâm nhất là: "Lương  tăng ? Tăng bao nhiêu?"
"…"
Người đàn ông  cô, suýt nữa bật : "Em  thể kiên nhẫn chờ đến tháng  khi  nhận lương  hỏi ? Cụ thể tăng bao nhiêu,  cũng  ."
Tô Diên    khó , nâng ly nước lên,  : "Chúc mừng , hy vọng  tiếp tục nỗ lực!"
Phó Mặc Bạch cụng ly với cô, hứa rằng  sẽ cố gắng.