Khó khăn lắm mới chịu đựng qua năm phút gian nan , Tô Diên mỉm  rời khỏi sân khấu  một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Thông qua từng bước  hỗn độn,  thể   cô cũng  bình tĩnh như mặt ngoài.
Trở  hậu trường,   vây quanh  đây. Thẩm Tình trêu ghẹo cô: "Mấy lời cô   chúng   hết ! Hóa  cô với   là thanh mai trúc mã, tình yêu hiểu tận gốc rễ của  thật khiến   hâm mộ."
"Thanh niên trí thức Tô, cô  chi tiết hơn cho chúng    ?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Lúc  Tô Diên  cực kỳ miễn cưỡng, quả thực là khổ mà   nên lời.
Sớm  như thế cô sẽ  tham gia Đại liên hoan Quân đội.
Nữ chủ nhiệm    sự khác thường của cô, tiến lên  tranh công: "Chuyện  cô  cảm ơn  đấy nhé! Là  đưa  kiến nghị mới  phân đoạn phỏng vấn . Giờ đây   đều   yêu của cô tên là Phó Mặc Bạch,  chừng     ở quân khu phía nam còn  thể nhận  sự ưu ái của lãnh đạo nữa."
"Nội dung phỏng vấn sẽ  truyền đến quân khu phía nam á?" Tô Diên kinh sợ, trán toát mồ hôi lạnh.
Nữ chủ nhiệm cho rằng cô thẹn thùng, vỗ bả vai cô an ủi: " chỉ   khả năng  thôi, đừng sợ, đây là chuyện vui,  gì mà  thể để  khác ?"
"Vẫn nên khiêm tốn thì  hơn."
Chỉ cần đừng truyền đến quân khu phía nam là .
Tô Diên thầm thở phào, thật sự  dám tưởng tượng nếu để Phó Mặc Bạch  chuyện ,  sẽ  vẻ mặt thế nào nữa.
Có lẽ sẽ lạnh lùng trừng mắt  cô,   dáng ông cụ non giáo dục cô một trận.
Buổi diễn bên ngoài vẫn còn tiếp tục, hậu trường  đến  , vô cùng bận rộn.
Nhiệm vụ của họ   thành, ở  chỉ  gây trở ngại cho  khác. Nữ chủ nhiệm đề nghị đưa   đến tòa nhà bách hóa  dạo.
Nghĩ đến còn bút máy cần sửa, Tô Diên là  đầu tiên tỏ vẻ đồng ý, những  khác cũng hưng phấn gật đầu.
Bỗng nhiên  một  lính  về phía họ, cuối cùng dừng ở  mặt Tô Diên, lễ phép hỏi: "Chào đồng chí, doanh trưởng của chúng   gặp cô."
"Gặp ?" Tô Diên  sững , trong trí nhớ cô  quen  doanh trưởng gì cả.
"Anh chắc chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-51.html.]
"Vâng, chắc chắn là cô."
Người lính một  chính khí, khiến   tin tưởng.
Tô Diên ngẫm nghĩ,  hỏi: "Người đó ở ?"
"Ở ngay sân ."
Sân là khu vực công cộng, thấy   điều gì nguy hiểm, Tô Diên  vài câu với nữ chủ nhiệm   theo   rời khỏi hậu trường.
Băng qua hành lang dài,  lính dừng bước, chỉ  núi giả cách đó  xa : "Doanh trưởng của chúng  ở ngay đó, cô mau qua ."
Nói xong còn  tủm tỉm  cô, thoạt trông  khó hiểu.
Tô Diên bất giác  nắm chặt hai tay,  về phía bên  núi giả, trong lòng  ôn tập các chiêu thức quyền cước quân đội cơ bản  một .
Càng đến gần,  hiểu  trái tim cô càng đập nhanh hơn. Rất nhanh cô thấy  núi giả lộ  một góc áo quân phục màu xanh lục, thật cẩn thận hỏi: "Chào ,   tìm  đúng ?"
Ngay giây , bóng  mặc quân trang  bước  khỏi núi giả, bước chân kiên nghị  lực, bóng  cao to  vẻ vô cùng thẳng thớm  ánh mặt trời.
Tô Diên trợn to hai mắt, khó tin  đơ tại chỗ.
"Sao   ở đây?"
Phó Mặc Bạch  phản ứng của cô,  kiềm  khẽ nhếch môi, như tòa núi băng  hòa tan, trở nên chan hòa ấm áp.
Anh tiến lên một bước, mặt đối mặt với cô.
Khẽ giọng : "Nếu   đến thì     thêm một vị hôn thê chứ?"
"??"
Tô Diên  đôi mắt chứa ý  của , chỉ ước   thể ngất ngay tại chỗ,    bỏ cuộc hỏi: "Khi nãy  ở lễ đường?"
"Ừm, cũng  thấy hết lời em ."
Hấp hối giãy giụa  vô dụng, Tô Diên lấy  bình tĩnh, nhanh chóng giải thích: "Lúc  khi xuống nông thôn   dối một ,   lời  dối càng lúc càng lớn, kết quả là xảy  chuyện  sân khấu hôm nay… Anh đừng  giận nhé, em sẽ giải thích rõ với  , tuyệt đối sẽ  ảnh hưởng đến nhân duyên   của ."