Không   nhà quân nhân chính thức?
Câu   ý gì?
Tô Diên bất giác nắm chặt hộp cơm trong tay, bỗng cảm thấy từ  khi gặp  dường như Phó Mặc Bạch   đổi  nhiều.
Anh  còn gai góc như  ,   còn  thích  đùa, tỷ như bây giờ.
"Ăn cơm nhanh , để lát nữa là nguội mất."
Người đàn ông  cầm bình nước đặt bên cạnh cô, thấy cô vẫn chần chờ  mở nắp hộp, nhướng mày hỏi: "Sao thế?"
Tô Diên nghiêng đầu,  vặn   ánh mắt đối phương, trái tim như  thứ gì chạm , đập thình thịch  ngừng.
Cô vội  mặt , như  thể  thấy tiếng tim đập của .
"Không khỏe ?"
Tiếng  trầm khàn vang lên bên tay, bàn tay to lớn áp lên vầng trán, cảm giác ấm áp khiến cô ngước mắt lên  .
Phó Mặc Bạch thấy sự hoảng loạn trong mắt cô thì bỗng nhận , nhưng   thu tay về ngay mà  như cảm thấy lạ lùng : "Không nóng lắm, chắc là  ."
Tô Diên  định cảm xúc mới khẽ : "Em   bệnh." Nói  thuận tiện cúi đầu mở nắp hộp cơm ,  vẻ   bình tĩnh.
Phó Mặc Bạch buông tay, sợ dọa cô chạy nên  định  rõ tâm ý lúc . Thế là  cũng  bộ như   chuyện gì xảy , giới thiệu món ăn bên trong hộp: "Có thịt ướp chiên xù và địa tam tiên* em thích ăn, em ăn ở ngay trong xe , ăn xong thì  ."
Khoảnh khắc mở nắp hộp , mùi thơm xộc  mũi lan tràn  khắp nơi, thành công khơi gợi sự thèm ăn của cô. Tô Diên âm thầm nuốt nước miếng, hỏi : "Mấy món  ở   ?"
"Anh ."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, Phó Mặc Bạch đưa một cái muỗng qua: "Nếm thử xem tay nghề của  thế nào?"
Tô Diên cầm muỗng,  dám tin: "Anh học  cách nấu cơm từ khi nào đấy?"
"Trước đó  thường xuyên  ngoài  nhiệm vụ, kỹ năng sinh hoạt cơ bản cần thiết  , dần dà  cũng tạm ."
Anh trả lời  nhẹ nhàng,  là thế giới Tô Diên  thể chạm đến, cô im lặng một lát, dịch hộp cơm  đùi  về phía .
"Anh vẫn  ăn cơm đúng ? Chúng  ăn chung nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-57.html.]
Lúc đầu Phó Mặc Bạch ngẩn ,  đó mỉm .
"Ừm."
Thấy   lấy một đôi đũa từ trong túi lưới , Tô Diên lập tức cảm thấy bản   lừa.
"Có    tính sẵn sẽ ăn cơm với em  ?"
"Không , chiếc đũa  vốn chuẩn  cho em."
Phó Mặc Bạch giải thích vô cùng nghiêm túc, ngược  khiến cô  ngại ngùng, tưởng   nghĩ nhiều nên vội lấy đũa gắp một miếng thịt ướp chiên xù đưa đến bên miệng  bồi tội.
"Khó cho  , ăn miếng thịt   nè."
Từ  khi lớn lên hai  ít khi  hành động gần gũi như , Phó Mặc Bạch bình tĩnh  cô, há mồm ngậm lấy, vết ửng đỏ dần lan tràn bên tai.
Tô Diên trả đũa  cho ,  đó cầm muỗng tự ăn đồ của .
"Ngày mai  đừng đến nữa, từ thành phố Thanh Sơn đến đây cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, dù  xe cũng  tiện."
Nghe cô  , Phó Mặc Bạch thoáng khựng   nghiêm túc giải thích: "Anh  nhiệm vụ bên , gặp em chỉ là tiện đường thôi, đừng tự mang gánh nặng."
Tô Diên tin là thật, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng: "Liệu  nguy hiểm gì ? Thế   còn đến đưa cơm cho em?"
"Không nguy hiểm. Nấu cơm là việc đầu tiên cần  trong nhiệm vụ,  xong  ăn  khá lãng phí nên  mới đến tìm em."
Tô Diên  xong  ngạc nhiên,  ngờ bản  còn  thể gián tiếp hỗ trợ cho .
"Em  thể hỏi  nhiệm vụ  mất bao lâu ?"
"Có lẽ một tháng, cũng  lẽ đến sang năm,    chắc ."
Sắc mặt  nhàn nhạt,  vẻ giữ kín như bưng, cô  dám hỏi thăm nhiều nữa.
"Đừng  là ngày mai   đến đưa cơm cho em đấy nhé?"
"Ừm, em giúp   ?"
Vẻ mặt của Phó Mặc Bạch  chân thành, khiến    đành lòng từ chối.
Tô Diên cho rằng nhiệm vụ  của  là đóng vai một  nào đó, ví như ngụy trang thành đầu bếp, nên cô  hề do dự  đồng ý ngay.