Cơm nước xong, người đàn ông đi xuống xe, anh mua một ly trà táo đỏ ở ven đường cất vào túi vải đưa cho cô. Tô Diên cầm lấy túi vải, lúc định xoay người về trường học thì nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng gọi hưng phấn.
"Cô Tô, ơi cô đợi em với!"
Cô dừng chân lại, từ từ xoay người, lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Chỉ thấy Khương Nguyên đứng cách đó không xa, đang cười cực kỳ xán lạn mà nhìn họ.
Hiện giờ giấu Phó Mặc Bạch đi hiển nhiên đã không còn kịp nữa. Cô chỉ đành căng da đầu chào hỏi: "Em không ăn cơm ở trường à? Sao lại chạy ra bên ngoài?"
Tô Diên ra vẻ nghiêm túc, định dời đi sự chú ý của đối phương.
Nhưng Khương Nguyên là người tinh ranh, sẽ không để mình bị đánh trống lảng.
"Cô à, cô không giới thiệu với em anh ấy là ai sao ạ? Hay đó là người yêu quân nhân trong truyền thuyết của cô?"
"..." Tô Diên nhất thời không trả lời được.
Ở trong mắt Khương Nguyên lại như là thừa nhận, cô bé lập tức chạy đến trước mặt hai người, hưng phấn chào hỏi Phó Mặc Bạch: "Chào thầy, em tên Khương Nguyên, là học sinh của cô giáo Tô và cũng là em họ của cô ấy, rất vui được gặp thầy ạ."
"Chào em, anh thường nghe Diên Diên nhắc đến em."
So với Tô Diên căng thẳng chột dạ thì Phó Mặc Bạch vô cùng bình tĩnh, tựa như hai người họ thật sự là người yêu của nhau.
Sau khi hàn huyên với nhau vài câu, anh xoay người khẽ nói với Tô Diên đang đứng cạnh: "Ngày mai anh đợi em ở đây, không gặp không về."
Có người ngoài ở, Tô Diên chột dạ phối hợp: "Ừm, anh lên đường cẩn thận."
Khương Nguyên nhìn thấy hình ảnh này chỉ cảm thấy hai người vô cùng đẹp mắt. Trai tài gái sắc, quả thật rất xứng đôi!
Đợi Phó Mặc Bạch đi rồi, cô bé cười trêu ghẹo: "Cô Tô à, người yêu của cô đẹp trai quá đi, hèn gì chị không dẫn anh ấy về thôn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-58.html.]
Tô Diên sờ sờ chóp mũi, đưa ra một yêu cầu quá đáng: "Con người anh ấy khá là thẹn thùng, em có thể tạm giữ bí mật truyện đã gặp anh ấy được không?"
"Hở? Anh ấy thẹn thùng ấy ạ?" Khương Nguyên thật sự không nhìn ra, nhưng cô bé nghĩ một hồi rồi vẫn đồng ý.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Tô Diên tỏ vẻ cảm ơn, đồng thời cũng thoáng yên lòng…
*
Tiết học đầu tiên buổi chiều là chính trị.
Sau khi Tô Diên về trường học thì đi thẳng đến văn phòng.
Khi đi ngang qua sân thể dục, cô nhìn về một nơi nào đó, vừa hay thấy người nọ xách phích nước nóng đi ra khỏi văn phòng, đi về hướng phòng đặt đun.
Thế là cô chuyển hướng, định tạo một hồi tình cờ gặp gỡ.
Khoảng thời gian này các học sinh và giáo viên đều đã ăn cơm trưa xong. Tô Diên làm bộ vô cùng lo lắng đi vào phòng đặt đun, suýt nữa đã đụng phải đối phương.
May mà cô thu lực lại kịp, mới không thật sự xảy ra chuyện.
"Ngại quá, suýt nữa đụng phải cô rồi, thật sự xin lỗi."
Dáng vẻ khom lưng uốn gối của cô trông cực kỳ thành thật. Đàm Lệ nhíu mày, cảm thấy cô rất lạ mắt.
"Cô là người mới đến?"
Tô Diên ngẩng đầu, nghiêm túc đáp: "Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tôi đi làm, là giáo viên ngữ văn lớp 10."
Thấy cô hỏi gì đáp nấy không có lòng riêng, Đàm Lệ nảy sinh chút hảo cảm, thái độ cũng mềm mỏng hơn.
"Tôi không sao, lần sau chú ý là được, đừng lỗ mãng vậy nữa."
Tô Diên liên tục cảm ơn, sau đó ngượng ngùng hỏi: "Hồi nãy cô múc nước có thấy tờ tiền một tệ nào không? Tiền tôi dành ăn cơm không biết đã làm rơi đâu nữa. Tìm một vòng chỉ có nơi đây chưa tìm."