"Mấy bà nhận ? Từ khi thanh niên trí thức Tô lên thị trấn dạy học, mỗi nghỉ ngơi đều ở trong thôn, cô nào khác bên ngoài ?"
"Đâu ? Chẳng cô là vợ quân nhân ?"
"Là yêu quân nhân, gả, trông xinh thế , nếu lòng riêng thì cũng quá bình thường."
" , trường hợp của cô quân hôn chính thức nên bảo vệ . Nói chừng thể tìm ai hơn thị trấn nữa đấy!"
Tô Diên cũng lời , cô tức giận đến độ quên mất chuyện trốn .
Nghĩ thầm: Mấy đó là ai trời? Nông nhàn một cái là bắt đầu bịa đặt chuyện khác .
Lúc Phó Mặc Bạch bỗng dưng cúi , khẽ thì thầm tai cô: "Em để họ ngậm miệng ?"
Ánh mắt cô lập tức sáng ngời, quá chứ, thế là cô vội gật đầu.
Ngay giây , đàn ông nhếch môi, chằm chằm cô, rõ từng chữ một: "Diên Diên, thích em."
"..."
Không chỉ Tô Diên trợn tròn mắt mà cả mấy phụ nữ cũng như bóp nghẹt cổ, lặng thinh.
Trong phút chốc, thế gian như thể chỉ còn tiếng gió và tiếng tim đập của cô. Mặt Tô Diên đỏ lên, kịp né tránh ánh mắt , càng nên đối mặt với sự bất ngờ thế nào.
Bọn họ quen từ nhỏ, cùng qua vô xuân thu, thế nhưng… thích cơ chứ?
Và thích từ lúc nào?
là ngoài dự đoán.
"Diên Diên, nghiêm túc đấy."
Sợ ép cô nóng nảy đ.â.m trốn tránh , Phó Mặc Bạch cũng cần nhận đáp án ngay.
Dù nôn nóng cỡ nào, cũng nhẫn nại.
"Đi thôi, nhân lúc họ còn đến chúng rời khỏi đây ."
Nói đẩy xe đạp, vỗ vỗ yên .
Tô Diên cố đè nén nhịp tim đập quá nhanh của , về chỗ đó, bỗng dưng cảm thấy nóng mông. chẳng mấy chốc cô bất chấp tất cả mà lên, bởi vì cách đó xa, mấy phụ nữ về phía .
Cơn gió thu mát mẻ khẽ thổi qua gương mặt, thể xua tan cái nóng quanh cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-60.html.]
Cô ở yên , hai tay ôm mặt cánh đồng liên tục lùi về, cảm giác chân thật.
Nhận thấy sự yên tĩnh phía , Phó Mặc Bạch dần dần thả chậm tốc độ xe, để cô đủ thời gian suy xét.
Không bao lâu trôi qua, cuối cùng Tô Diên phá vỡ sự yên tĩnh , cô hỏi: "Giờ chúng đến thư viện luôn ạ?"
Người đàn ông nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em chỗ khác ?"
"Không , thư viện khá ."
Cô vẫn thiếu chút dũng khí để tiến thêm một bước.
"Ừm, sắp tới ."
Phó Mặc Bạch đạp xe nhanh hơn, thư viện gần ngay mắt.
Bọn họ tìm sách dạy nấu mấy món cay Tứ Xuyên, gần đây Tô Diên thích ăn cay nhưng món cay Tứ Xuyên quá ít, nên họ mới kế hoạch hôm nay.
Tất cả các sách nấu ăn đều đặt ở góc Tây Bắc của thư viện, nhân viên quản lý chỉ đường cho họ, cũng trêu ghẹo: "Hai đây là… sắp tin vui hở?"
Trái tim Tô Diên run rẩy, hiểu tại cô đàn ông tỏ tình với cô, còn sắp tin vui nữa?
Cô định lên tiếng hỏi, Phó Mặc Bạch giải thích giúp cô: "Chúng định kết hôn, mua sách dạy nấu ăn vì gần đây cô kén ăn thôi."
"Ra là ~" Nhân viên quản lý , quấy rầy họ tìm sách nữa.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Đầu óc Tô Diên cuồng, cầm một quyển sách cúi đầu , mỗi một chữ đều lạ hoắc lạ huơ, đầu câu nào.
Phó Mặc Bạch bên cạnh cô, đột nhiên dựa sát gần, hỏi: "Em đang gì đó?"
"Hở, hình như là cơm nhà, em kỹ."
Cô lặng lẽ nhích xa một bước, đưa quyển sách cho , ngón tay cô khẽ cọ qua đầu ngón tay mang đến một cảm giác tê dại, cô vội rụt tay về, trái tim càng loạn nhịp.
Phó Mặc Bạch nắm chặt quyển sách đó, n.g.ự.c phập phồng, trông vẫn bình tĩnh như thường.
Trong thư viện chỉ tiếng lật sách, đều cúi đầu sách trong tay , ai chú ý đến khung cảnh mập mờ ở một góc nhỏ .
Tô Diên cầm thêm một quyển sách chậm rãi lật xem, dùng điều che giấu sự vô thố của . Phó Mặc Bạch thấy thế bèn lấy một chiếc ghế nhỏ qua để cô .
"Cảm ơn ."
"Đừng khách sáo với ."