Trước ngày hôm nay, Tô Diên cũng không biết mình lại có duyên với Phương Nhị Nha đến vậy.
Nhìn bộ dạng như gặp phải quỷ của cô ta, trong lòng cô cực kỳ sảng khoái!
Cô chẳng cần phải nói gì, chỉ cần chờ đối phương chủ động vấn an là được.
Lúc này Viên Mộng khẽ huých vào tay Phương Nhị Nha vẫn đang sững sờ, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu nói gì đi chứ."
Phương Nhị Nha hoàn hồn, xị mặt không tình nguyện lên tiếng: "Không ngờ có thể gặp cô ở đây."
"Tôi cũng bất ngờ lắm, có lẽ đây là duyên phận."
Tô Diên mỉm cười vô cùng ấm áp, nhưng trong mắt đối phương lại là nụ cười chọc người tức c.h.ế.t mà không cần đền mạng.
Mấy người khác nghe họ nói chuyện thì giật mình, Viên Mộng nhướng mày hỏi: "Hai người quen nhau?"
"Ừm, chúng tớ từng cùng tham gia liên hoan quân đội với nhau."
Phương Nhị Nha không muốn nhắc đến thôn Bạch Vân nên trả lời rất mơ hồ.
Tô Diên thấy vậy cũng không giải thích nhiều thêm.
Vài phút sau mọi người lần lượt ngồi xuống, trò chuyện trong lúc đợi đồ ăn được bưng lên.
Khâu Dã là người biết khuấy động bầu không khí nhất, cậu ta cười ha hả nói với Tiền Phong: "Ở quân khu cũ tôi đã nghe đến tên anh, không ngờ có một ngày chúng ta lại được ngồi ăn cơm cùng nhau như vậy."
Tiền Phong kinh ngạc không thôi: "Ồ vậy hả? Sao cậu nghe đến tên tôi thế?"
Anh ta rất biết lượng sức mình, chưa từng lập quân công, không gánh nổi tiếng tăm lớn.
"Chẳng phải anh là lính được tham mưu trưởng Tô dẫn dắt sao? Ở quân khu cũ cũng có lính dưới trướng ông ấy, là họ kể về anh cho tôi nghe đấy."
Tiền Phong hiểu ra, giọng điệu cũng kiêu ngạo hơn: "Dưới trướng tham mưu trưởng Tô không có lính yếu, năm đó tôi đi theo ông ấy hưởng lợi không ít, đáng tiếc mấy cậu còn trẻ quá, chắc là chưa thấy được ông ấy ngoài đời."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-78.html.]
Tô Diên ngồi cạnh yên lặng nghe, lòng bàn tay hơi chà xát vào đùi.
Khâu Dã ra vẻ sùng bái, nhiệt liệt khen mấy công trạng của Tô Kiến Quốc năm đó, khi đang nói đến điểm mấu chốt, cậu ta nói chậm lại: "Sau khi ông ấy được điều nhiệm đến Bắc Kinh, chắc là nhiều năm rồi hai người chưa được gặp mặt nhỉ?"
"Cũng không đến mức đó, khoảng thời gian trước tôi có gặp tham mưu, ở ngay tiệm cơm này này."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Để thể hiện quan hệ giữa mình và Tô Kiến Quốc rất thân, Tiền Phong nói tiếp: "Dù là năm đó hay là bây giờ, tham mưu trưởng Tô vẫn luôn tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng tin của ông ấy."
Phó Mặc Bạch nghe vậy thì khẽ nhíu mày nhưng nhỏ đến mức không ai phát hiện ra. Bàn tay dưới bàn ăn khẽ nắm lấy tay Tô Diên để cô yên tâm phần nào.
Sợ hỏi nhiều khiến đối phương nghi ngờ, Khâu Dã lại chuyển sang đề tài khác: "Trương Lương, thằng nhóc cậu được lắm. Có đối tượng còn gạt chúng tôi nha."
Trương Lương cười xấu hổ, căng thẳng đến mức cơ thể cứng còng, anh ta giải thích: "Tiểu Nhu da mặt mỏng, khá ngại ngùng nên tôi mới không nói với mọi người."
Nhìn bộ dạng rụt rè của bạn trai, Phương Nhị Nha không khỏi bực mình, lại nhìn về phía gương mặt tuấn tú của Phó Mặc Bạch, trong lòng càng thêm chán ghét Tô Diên.
"Doanh trưởng Phó, anh còn nhớ tôi chứ? Tôi là bạn của Mạnh Ly."
Mạnh Ly là một đoá hoa xinh đẹp của quân khu phía nam, từng bị truyền tai tiếng với Phó Mặc Bạch, trường hợp này cô ta nhắc đến cô ấy chỉ để khiến Tô Diên buồn nôn thôi.
Dưới vẻ mặt chờ mong của Phương Nhị Nha, Phó Mặc Bạch nhíu mày hỏi Khâu Dã: "Mạnh Ly là ai vậy?"
"..."
Khâu Dã và Phương Nhị Nha đồng thời hết biết nói gì, rốt cuộc Mạnh Ly là cô gái xinh đẹp nhất quân khu, không ai là không biết cô ấy.
"Chắc là ở đoàn văn nghệ? Tôi cũng không quen lắm."
Cố kỵ Tô Diên còn ở đây, Khâu Dã không nói thật.
Mặt Phó Mặc Bạch vẫn lạnh Tống n Hà như cũ, làm rõ với mọi người: "Tôi không quen biết, càng chưa nghe nói qua."
Sau đó anh hỏi Phương Nhị Nha: "Cô nhắc người đó với tôi làm gì?"