Tô Diên im lặng một lúc,  đó hỏi tiếp: "Vậy hiện giờ chị  vẫn  ?"
"Tất nhiên , với tính cách của chị ,  lẽ cả đời  cũng   đổi. May mà chị   trở thành chủ tịch hội phụ nữ, nếu  cuộc sống của các hàng xóm xung quanh còn khổ sở hơn nhiều."
Nghe những điều , trái tim của Tô Diên dần dần trở nên nặng nề.
Như dự đoán, Tô Diễm Ninh   kích thích  điên loạn gì cả, mà là Tô Kiến Quốc  lừa dối cô.
"Tô Diên, cô  ?"
Tô Diên  tiếng  ngẩng đầu lên, chua chát nở nụ : "  , chỉ là đang nghĩ tại    những  như  tồn tại  thế giới  thôi."
"Rừng rậm  nhiều loài chim, như những  hàng xóm của cô ,   chỉ cần  để ý đến họ là ."
"Ừ, ."
Vào tối hôm đó.
Tô Diên lăn qua lăn   thể ngủ, cô liên tục suy nghĩ về những chuyện của nhà họ Tô. Cô nhớ  những gì Tô Kiến Quốc   trong phòng  sách, nhận  rằng chẳng một lời nào là thật…
*
Sau một tuần cố gắng, lô bánh trôi hấp nhân đậu đầu tiên cuối cùng cũng   thành.
Dưới sự mong đợi của  , Tô Diên mang chúng  đến thành phố Thanh Sơn, nơi  nhiều sức mua hơn so với thị trấn nhỏ .
Phó Mặc Bạch lái xe jeep đến đón cô, giúp đỡ đóng gói lô bánh lên xe,  mở cửa ghế phụ cho cô, vô cùng tri kỷ.
Tô Diên  lên xe,   hổ: "Có nhiều xe khách lên Thanh Sơn mà,    đừng đưa em nữa,  chỉ lãng phí thời gian mà còn phí tiền xăng."
"Bây giờ gần Tết ,  lượng trộm  xe khách ngày càng nhiều, em    mất tiền mà     việc cật lực để kiếm   đúng ?" Phó Mặc Bạch dùng lời   lý do, cố gắng giành quyền  đưa đón   , nhưng Tô Diên  quan tâm, nghĩ một hồi, cô thì thầm  tai : "Em  may một cái túi ở bên trong, còn cố định bằng ghim băng nữa,  mất  ."
Bên trong là chỉ quần lót và quần đùi, Phó Mặc Bạch thoáng chốc đỏ mặt,  mất tự nhiên hắng giọng một tiếng: "Em  nên  , đó là ghim băng, cẩn thận đ.â.m  chính ."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
" em thấy nhiều    lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-85.html.]
Tô Diên tỏ vẻ  phục, vẫn nghĩ đây là cách . Phó Mặc Bạch  còn cách nào khác ngoài việc dùng chiến lược dụ dỗ,  xoa tóc cô, dùng giọng điệu du dương lôi cuốn của  mà nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ em   ở bên  ư? Mỗi chuyến  đều là thời gian chỉ  riêng chúng ,   trân trọng,  cho rằng đó là lãng phí."
Ánh mắt thâm tình  khiến trái tim Tô Diên đập lên thình thịch, cô chớp mắt,  thể chống  sức quyến rũ của   .
Thế là, cô  đồng ý để  tiếp tục đưa đón cô.
Chẳng mấy chốc, họ  đến thành phố Thanh Sơn, Tô Diên định đến các cơ quan để thử vận may, nhưng   Phó Mặc Bạch đưa đến đại viện quân khu.
Nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, Tô Diên cảm thấy khó hiểu: "Sao   chở em đến quân khu? Bánh nhân đậu của em còn   bán đây ."
"Đi với ,   bán chúng ."
Anh cầm vô lăng, khẽ mỉm .
Tô Diên ngạc nhiên nhíu mày, hỏi ngay: "Anh bán cho ai?"
"Nhà ăn."
Bộ phận hậu cần  con đường nhập hàng riêng, nếu  chọn một nơi nào đó thì   sẽ  dễ  đổi, đây là một giao dịch dài hạn. Tô Diên  phấn khích: "Anh giỏi quá ! Cảm ơn !"
Cảm nhận  sự hạnh phúc của cô, nụ  của Phó Mặc Bạch càng sâu hơn: "Bởi vì bánh trôi hấp nhân đậu của các em  ngon nên mới  nhà ăn  chọn, thực   liên quan gì đến  cả."
"Dù  cũng  cảm ơn ! Anh  giúp đỡ bọn em giải quyết một vấn đề lớn đấy."
Mười lăm phút .
Hai  mang theo một  hàng lớn,   văn phòng hậu cần, giao chúng cho  mua hàng
Kế toán dựa theo  bánh trôi hấp nhân đậu trả tiền cho họ.
Cô   tính tiền  : "Theo quy định thì ở đây chúng  chỉ thanh toán mỗi tháng một , nhưng xem xét đến tình hình cấp thiết rằng các em học sinh cần  tiền  để cải thiện điều kiện học tập,  khi  sự đồng ý của các cấp lãnh đạo, chúng   thể đưa  ngoại lệ, thanh toán theo   đưa hàng."
"Cảm ơn các cô."
Tô Diên  mặt cho tất cả các em học sinh biểu đạt lòng  ơn chân thành với họ, trong lòng tràn đầy xúc động.