Nhắc đến "Phương Đức Thắng", trong mắt Khương Tùng chỉ sự chán ghét: "Sao gã ?"
"Anh cho tửu lượng của gã thế nào ."
Khương Tùng mím môi, tức giận : "Hai năm gã bệnh bao tử, dám uống nhiều rượu."
Tục ngữ trăm trận trăm thắng. Mấy năm nay luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Phương Đức Thắng.
Phó Mặc Bạch xong nhíu mày. Một lúc lâu mới : "Làm phiền một chuyện, mong gần đây theo dõi gã sát giúp ."
Khương Tùng khó hiểu: "Xảy chuyện gì? Nếu rõ thì giúp ."
Thấy cá tính như , Phó Mặc Bạch khẽ một tiếng. Anh dẫn đến chỗ , kể đơn giản đầu đuôi sự việc cho .
Khương Tùng xong vô cùng khiếp sợ: "Cậu thanh niên trí thức Tô đang điều tra em nhà họ Phương giúp nhà ? Sao cô chuyện ?"
"Thôn Bạch Vân bí mật, cũng là chuyện thường. Cô điều tra nhà họ Phương một thời gian . Phương Đức Thắng định gì nhưng chắc chắn chuyện . Để đề phòng bất trắc, chúng nên cẩn thận vẫn hơn."
Im lặng một lúc, cuối cùng Khương Tùng mới lấy tinh thần, nghiêm túc hứa với : "Cậu yên tâm, sẽ để thanh niên trí thức Tô xảy chuyện gì ."
Phó Mặc Bạch trầm giọng câu "Cảm ơn".
Lúc , hai trở nhà chính, bộ chuyện gì xảy .
Tô Diên thấy họ, tủm tỉm hỏi: "Sao hai về cùng ?"
Phó Mặc Bạch về phía cô, : "Không về cùng , bọn gặp ở phòng bếp."
Thấy hôm nay bình dấm chua nhà biểu hiện , Tô Diên cảm thấy vui mừng. Cô bảo bên cạnh , đó lấy khăn quàng cổ đan xong cách đây lâu, bộ thản nhiên như thường mà đưa cho : "Lát về lạnh lắm, quàng cái , bằng lông cừu đó, chắc cũng sẽ ấm hơn."
Phó Mặc Bạch cúi đầu chằm chằm chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt , khóe miệng khỏi nhếch lên: "Rất , em đan ?"
"Ừm, quà tân niên tặng cho ."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-93.html.]
Đây là lý do cô nghĩ lâu mới nghĩ .
"Em quàng lên giúp ."
"Gì cơ?"
Tô Diên ngẩn , đó từ chối.
"Ở trong nhà mà quàng cái gì? Ngộ nhỡ dì Cầm tưởng chê lò sưởi nhà dì ấm thì bây giờ?"
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đó của cô, Phó Mặc Bạch bất đắc dĩ khẽ: "Chỉ em cảm thấy thế thôi, dì Cầm là từng trải, sẽ hiểu cho ."
"Vậy cũng , đợi ngoài hẵng đeo."
Tô Diên đỏ mặt, thái độ kiên quyết, đàn ông còn cách nào, chỉ đành thỏa hiệp.
Ăn cơm chiều xong, lúc rời , Phó Mặc Bạch quên chuyện đeo khăn quàng cổ. Anh đưa nó đến mặt cô, cúi đầu xuống, vẻ mặt chờ mong.
Dưới ánh trăng, hai đối diện .
Bên tai Tô Diên đỏ ửng, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng quấn khăn quàng cổ lên cổ , nhỏ giọng dặn dò: "Lái xe chậm một tí, đường chú ý an ."
"Ừm."
Ngửi hương thơm thoang thoảng như như cô, Phó Mặc Bạch kiềm xúc động hôn môi, nhỏ giọng hỏi: "Thời tiết lạnh thế , là em dọn lên thị trấn ở . Em ở chỗ yên tâm."
Tuy lời hứa của Khương Tùng, nhưng vẫn lo lắng.
Tô Diên ngước mắt, vẻ mặt nghi hoặc: "Có gì mà yên tâm? Ngày nào Lý Thụ cũng đến trường cùng em, an lắm. Hơn nữa sắp đến kỳ nghỉ đông , qua quá phiền phức."
"Nhóc đó vẫn còn là con nít, cần em bảo vệ tệ ."
Nghe , Tô Diên chọc , cũng nhận một chút điều từ lời của : "Anh , xảy chuyện gì?"
Phó Mặc Bạch từng nghĩ sẽ giấu cô, vài giây im lặng, kể hết cho cô chuyện hôm nay.