Về phía Phương Nhị Nha giao cho quân khu điều tra, kết cục của cô cũng thể tưởng tượng .
"Trương Lương và cô chia tay, cũng ảnh hưởng chút ít. Cậu chủ động điều khỏi Đông Bắc, lẽ Tết sẽ ."
Tô Diên xong thổn thức thôi.
Theo đêm ba mươi chậm rãi đến gần, trường học trong thị trấn cũng nghênh đón kỳ nghỉ đông.
Trước khi nghỉ, Tô Diên mở một cuộc họp quan trọng với , nội dung là sắp xếp bảng giờ giấc học trong lúc nghỉ đông. Nếu kỳ nghỉ đông chuyện khác thì thể rời khỏi hoạt động bất cứ lúc nào.
Đối với chuyện tham gia tiếp , Lý Thụ là tích cực nhất, bé là đầu tiên hưởng ứng việc sắp xếp trong kỳ nghỉ đông. Hơn nữa bé cũng luyện tập chữ "Phúc" cực kỳ mắt, chỉ còn chờ kiếm tiền nữa thôi.
So với ở nhà mèo ngủ đông, phần lớn học sinh đều chọn tiếp tục học .
Có giơ tay hỏi: "Cô ơi, nếu ngày trời trở tuyết thì ạ? Bọn em liên lạc cho cô như thế nào?"
Ở thời đại thông tin phát triển, ở những nơi khác sẽ khó liên lạc. Tô Diên suy nghĩ một lúc, quyết định chia nhóm dựa theo khu vực, chọn một tổ trưởng trong mỗi khu.
"Nếu chuyện gì các em thể báo cho tổ trưởng , để tổ trưởng báo cho cô . Còn nữa, nếu thời tiết tuyết rơi dày thì thông thường chúng sẽ hủy bỏ kế hoạch, so với học , an của là quan trọng nhất."
Cuối cùng cô phân phát tiền kiếm trong mấy ngày gần đây theo tỷ lệ lao động, cũng dặn dò sử dụng hợp lý.
Những học sinh nhận thành quả lao động đều vui, đồng thanh : "Vâng!"
Mười phút , tiếng chuông tan học vang lên. Giáo viên Trần ở phòng phát thanh cách cửa sổ vẫy tay với Tô Diên, dùng khẩu hình : "Cô Tô, cô điện thoại."
Tưởng là nuôi gọi đến, cô nghĩ nhiều, theo giáo viên Trần đến phòng phát thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-96.html.]
Khi Tô Diên bước phòng, ống đặt bàn vẫn ngắt máy, đây thói quen của nuôi. Cô nhướng mày, trong lòng nảy sinh chút dự cảm chẳng lành.
Thế là cô cầm ống "Alo" một tiếng, đúng là , bên trong truyền đến giọng của Diệp Khiết mà là Trương Lan Quyên.
"Cuối cùng cũng tìm con, con đang trốn tránh đấy ?"
Thấy giọng điệu móc mỉa của đối phương, Tô Diên thản nhiên trả lời: "Không cần thiết trốn, ngài tìm con chuyện gì ?"
Lúc trong lòng Trương Lan Quyên cực kỳ khó chịu, bà vốn định vài câu dễ , giờ phút trở nên cứng rắn.
"Mẹ là con, dù con chạy đến chân trời góc biển thì mối quan hệ cũng cắt đứt . Cha con bảo hỏi con là sắp ăn Tết , con định khi nào thì về?"
Tô Diên dùng ngón tay mân mê dây điện thoại, cho bà câu trả lời khẳng định: "Con cũng rõ lắm, xem sắp xếp của lãnh đạo thôn thế nào nữa."
Trương Lan Quyên hiểu quy định kỷ luật khi an bài xuống nông thôn nên dễ dàng tin ngay. nhắc đến thôn Bạch Vân, bà giận sôi lên: "Rốt cuộc con xuống thôn nào ? Sao gọi điện đến thôn thì tên của con?"
"Không thể nào, chăng là ngài gọi sai ?"
"Vậy ư? Rõ ràng đó gọi đến, còn sẽ tìm giúp mà."
Một cao ngạo như Trương Lan Quyên, tuyệt cho phép khác cố tình trốn tránh .
Đối mặt với sự nghi ngờ của bà , Tô Diên vẫn giả ngơ: "Có lẽ đối phương nhầm tên , là đợi con về thôn hỏi cho rõ, đó gọi điện cho ngài."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Trương Lan Quyên còn chuyện , gặng hỏi chuyện nữa.
Bà nghĩ một lát, bộ thản nhiên : "Phải , chuyện với con. Mẹ với cha con bàn với , đợi khi ăn Tết sẽ triệu con về quê . Hình như sức khoẻ của Diệp Khiết gì to tát lắm, để một con ở bên đó chịu khổ, cha cũng yên tâm."