Thập Niên 70, Thiên Kim Giả - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:44:55
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kể từ đầu tiên, những thứ hai, thứ ba tiếp tục nối dài.

Mấy ngày kế đó, hai họ hàng đêm ngủ, thường xuyên vận động, tận hưởng những phút giây gần gũi mười tháng xa cách.

Ban đầu, Tô Diên còn thấy thích thú, nhưng đó cô trốn thẳng sang phòng của thím Quách, ngủ chung với Phó Mặc Bạch nữa.

Thím Quách tưởng rằng họ cãi , lựa lời khuyên nhủ: "Người vẫn , vợ chồng đầu giường cãi cuối giường hòa. Hai cháu gì hiểu lầm thì , đừng chiến tranh lạnh, tổn thương tình cảm."

Tô Diên lời khuyên, thành tâm tiếp thu, chủ động tìm Phó Mặc Bạch chuyện.

"Quy định đây của chúng còn hiệu lực. Từ hôm nay, mỗi tuần hai , mỗi một . Em già , chịu nổi nữa."

"…"

Người đàn ông từ chối, nhưng sợ cô tức giận, đành đồng ý: "Nếu em chủ động thì tính , ?"

Tô Diên trừng mắt , tin sẽ là chủ động, liền đáp: "Không tính, nhưng khả năng đó bằng ."

Phó Mặc Bạch chỉ , đáp.

*

Thời gian trôi qua từng ngày.

Họ chuẩn hành lý lên thị trấn sinh sống, vì học sinh sắp khai giảng!

Những học sinh mà Tô Diên dạy lên lớp tám, chỉ còn một năm nữa là thi cấp ba.

Cô dự định trong thời gian rảnh sẽ dẫn dắt các em học sách giáo cấp ba, nền tảng cho kỳ thi đại học hai năm .

Hiện giờ, gia đình thêm nhiều thành viên, Phó Mặc Bạch tìm một ngôi nhà mới ở thị trấn, rộng rãi hơn nhiều so với .

Khi Tô Diên chuyển đến, cô thích khu vườn lớn, dạo một vòng nghĩ ngay đến việc sẽ trồng gì trong vườn.

Thấy cô hài lòng, Phó Mặc Bạch cũng vui vẻ theo.

Ngày khai giảng, Tô Diên phát kẹo mừng cho mỗi học sinh. Khương Nguyên bỏ kẹo túi, ăn ngay như khi.

Sau giờ học, Tô Diên gọi cô nhóc văn phòng, quan tâm hỏi: "Hôm nay em ? Có chuyện gì ở nhà ?"

Khương Nguyên ngạc nhiên khi thấy cô giáo thấu tâm tư .

DTV

"Cha của chị Thẩm Tình đồng ý cho chị trai em ở bên , họ đòi tám trăm tệ tiền sính lễ, nhưng nhà em tiền lớn như , nên em tiết kiệm tiền."

Liên tưởng đến câu chuyện mà Dương Hiểu Hồng kể, Tô Diên hỏi: "Anh trai em và Thẩm Tình gặp cha chị ?"

"Vâng, ngay buổi gặp mặt đầu tiên yêu cầu tiền đó." Khương Nguyên thở dài, trách còn quá nhỏ, thể giúp đỡ gia đình.

Nghe xong, Tô Diên hiểu ý của nhà họ Thẩm, cốt yếu là Thẩm Tình lấy một nông dân, nên mới đòi sính lễ cao.

Cô vỗ vai Khương Nguyên, an ủi: "Em vẫn còn là trẻ con, chuyện của lớn cần em lo. Em chỉ cần học , đó mới là nhiệm vụ của em."

Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, chiều hôm đó, Thẩm Tình đến trường, cũng vì chuyện sính lễ.

Gần đây cô buồn, cần một để giãi bày.

Tô Diên dẫn cô đến công viên vắng , ghế bên bờ sông, hỏi: "Chị mà trông phong trần như ? Có vẻ gầy hơn một chút nữa."

Nghe những lời quan tâm , mắt Thẩm Tình đỏ hoe, nắm lấy tay Tô Diên, nức nở: "Diên Diên, em chị đây? Cha chị đòi tám trăm tệ tiền sính lễ, bớt một đồng. Chị lớn thế , còn từng thấy năm trăm tệ chứ đừng đến tám trăm, bảo nhà họ Khương móc ngay tiền đó , họ căn bản ."

Nghe Thẩm Tình kể, Tô Diên hỏi: "Vậy chị dự định gì ?"

Lúc , Thẩm Tình im lặng, cô yêu cha , cũng yêu Khương Tùng, chọn thế nào để tổn thương ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia/chuong-104.html.]

Tô Diên thấy sự do dự của cô , đề nghị: "Thực chị thể chuyện với Khương, vì chị, em đoán sẽ nghĩ cách giải quyết."

Thẩm Tình bực bội vò đầu, còn một chuyện nữa cần giải quyết: "Cha chị nhờ quen để chị về thành phố, em bảo chị nên đây?"

Thanh niên xuống nông thôn đều trở thành phố, nay cơ hội mắt, xiêu lòng?

nếu trở về thành phố, thì cô và Khương Tùng sẽ chia tay.

Tô Diên hiểu sự băn khoăn của cô , mong cô suy nghĩ kỹ khi quyết định, vì đây là chuyện quan trọng của cả đời, ai thể quyết định cả.

Thẩm Tình tiếp tục than thở, ước gì Khương Tùng là thành phố.

Một tuần .

Tô Diên nhận thông báo, Thẩm Tình thu dọn hành lý, chuẩn về thành phố.

Đây là quyết định khi suy nghĩ kỹ càng, Tô Diên tôn trọng. Cô và Dương Hiểu Hồng đến nhà ga, tiễn cô một đoạn đường.

Ngoài họ, Khương Tùng và Khương Nguyên cũng mặt.

Khương Nguyên đỏ hoe vành mắt, lòng đầy thương nhớ. vì gia đình dặn , cô nhóc dám thể hiện cảm xúc tiêu cực, chỉ cắn môi, lặng lẽ một bên.

Khương Tùng thì giữ vẻ bình tĩnh, xách hành lý giúp Thẩm Tình, như thể hai chỉ tạm thời xa .

Thẩm Tình lén vài , thôi.

Dương Hiểu Hồng chịu nổi cảnh chia ly , kìm mà rơi nước mắt: "Cô về thành phố, nhớ thư cho chúng . Dù cô sống ở , chúng mãi là bạn!"

"Ừ, sẽ . Chúng giữ liên lạc nhé!" Thẩm Tình cũng theo, bỗng chốc chắc quyết định của là đúng sai.

Tô Diên lấy một bộ sách giáo khoa cấp ba tặng cô , hy vọng cô tiếp tục học tập.

Nhìn những cuốn sách đó, Thẩm Tình nhịn , trêu đùa: "Em vẫn chị học ? Chị nghiệp nhiều năm , hơn nữa, đại học công nông binh cũng dạy kiến thức mà."

Tô Diên mỉm , đáp: "Nhìn sách như thấy em, khi rảnh rỗi chị lật xem, đừng chỉ thôi."

"Được, chị sẽ xem! Chị cũng sẽ nhớ em!"

Thẩm Tình mở rộng vòng tay, ôm chặt cô một cái, đó ôm Dương Hiểu Hồng và Khương Nguyên.

Đến lượt Khương Tùng, cô dần thu nụ , trong ánh mắt chút buồn bã: "Anh chăm sóc bản thật , nếu gặp cô gái nào thích hợp, hãy sớm kết hôn nhé. Đừng kéo dài nữa, sẽ thành ông già độc đấy."

Khương Tùng chớp mắt, nhẹ nhàng dặn dò: "Em cũng , lên đường cẩn thận. Có thời gian thì thường xuyên về thăm nhé."

Thẩm Tình cúi đầu, tránh ánh mắt của , nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừm". Cô quá nhiều điều với , nhưng thì ích gì? Chỉ thêm buồn mà thôi.

Mấy Tô Diên yên lặng bên cạnh, phiền thời gian cuối cùng của hai .

Cho đến khi tiếng phát thanh sân ga vang lên, Thẩm Tình mới phản ứng, chào tạm biệt từng một.

Cuối cùng Khương Nguyên kìm , ôm lấy cô một nữa : "Chị Tình, dù chị thể trở thành chị dâu của em, nhưng chị mãi mãi là chị của em, nhất định nhớ đến em nhé!"

Thẩm Tình ôm chặt lấy cô nhóc, dùng sức gật đầu.

Mười phút , chuyến tàu đến thành phố Cáp Nhĩ Tân "lạch cạch lạch cạch" rời khỏi sân ga, cuối cùng Khương Nguyên bật .

Trên đường về nhà, cô nhóc vẫn nức nở. Khương Tùng mặt mày căng thẳng, bất ngờ hỏi Tô Diên: "Những quyển sách giáo khoa cấp ba đó thể tặng một bộ ? Anh cũng xem qua."

Tô Diên ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đồng ý.

Dương Hiểu Hồng , hiểu nổi: "Vừa điềm tĩnh quá, chẳng lẽ buồn chút nào ?"

Khương Tùng đầu đối diện với ánh mắt của cô , hỏi : "Thế cô gì bây giờ? Kéo cô cho ? So với thôn Bạch Vân, Cáp Nhĩ Tân mới là nhà của cô ."

Nếu thể trở về thành phố, ai nông thôn ruộng? Ngay cả ngốc cũng hiểu điều đó. Dương Hiểu Hồng mím môi, thêm lời nào.

Loading...