Thập Niên 70, Thiên Kim Giả - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-06-24 21:13:33
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cái tặng cho em, mấy ngày nữa em sẽ cần dùng trong lúc thi đấy."

Lý Thụ nhận hộp bút sáp màu đủ màu sắc, trong lòng cảm động, đồng thời thôi.

Đoán nhóc hỏi điều gì, Tô Diên kiên nhẫn giải thích: "Em đừng vội, nếu gì bất ngờ thì giữa tháng chúng sẽ mở hoạt động học thôi. Những ngày , em cứ dồn hết tâm huyết việc chuẩn các tác phẩm hội họa của . Từ hôm nay, mỗi giữa trưa em ăn cơm cùng cô."

Lý Thụ khẽ giật , vội vàng lắc đầu từ chối: "Em về nhà ăn trưa, cô cứ ăn một ạ."

Từ trường đến nhà nhóc về mất hơn hai tiếng, câu dối. Tô Diên để nhóc từ chối: "Nhớ kỹ, trưa nay đợi cô ở lớp. Nếu cô thấy em, em cần tham gia hoạt động học nữa."

Lý Thụ mím chặt môi, ngập ngừng một lát, dám .

Đến trưa, Tô Diên lấy từ túi những chiếc bánh bao chuẩn sẵn, phát cho Lý Thụ và Khương Nguyên mỗi ba cái, cô giữ hai cái.

Khương Nguyên cắn bánh bao, thỏa mãn : "Bánh bao do chồng cô ngon quá, còn ngon hơn cả ở tiệm cơm nữa."

Lý Thụ chỉ ăn từng miếng nhỏ, cuối cùng chỉ ăn hết một cái.

Thấy , Tô Diên dịu dàng hỏi: "Em đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn hết hai cái ?"

"Em no , hai cái còn , cô ăn ạ."

Cậu nhóc hiểu rõ trong thời buổi , lương thực là thứ quý giá nhất, thể quá tham lam.

Tô Diên im lặng trong giây lát, nhét chiếc hộp đựng bánh bao túi xách của nhóc, nghiêm nghị : "Trưa ăn hết, thể để dành buổi tối ăn tiếp, sức khỏe thì học hành mới . Đây là cô cho em , cô sẽ đòi tất cả."

Khương Nguyên cũng khuyên nhủ: "Cậu nên lời cô giáo , gầy nhom như thế , chịu ăn, đến lúc gió thổi cũng cuốn bay mất đấy."

Lý Thụ hiểu rõ lòng của họ, nhóc nắm chặt dây túi, cúi đầu cảm ơn Tô Diên thật sâu.

Chiều tối tan học, Phó Mặc Bạch đợi sẵn ở cổng trường. Khi giáo viên thấy, đều nhiệt tình chào hỏi, cũng mỉm đáp , còn vẻ nghiêm nghị thường ngày.

Tô Diên bước cổng trường, vui vẻ bước đến bên , đưa túi xách và bình nước cho : "Anh đợi lâu ? Sao đợi trong xe?"

Phó Mặc Bạch đón lấy đồ, giả vờ thần bí : "Vì cho em một bất ngờ, nên thể đợi thêm, đến sớm một chút."

Nghĩ đến chú cún đen mà đó nhắc tới, Tô Diên lập tức sáng mắt: "Là bất ngờ gì thế?"

Người đàn ông đẩy nhẹ vai cô về phía xe, khi mở cửa xe, chỉ thấy ghế một chiếc radio.

"Sợ em thấy buồn chán, cái để ở thị trấn, khi ở đây, em thể nó giải khuây."

Tô Diên chiếc radio mới tinh , trong đáy mắt thoáng qua chút thất vọng, nhưng vẫn chân thành cảm ơn: "Anh chu đáo thật, em thích lắm, cảm ơn ."

Phó Mặc Bạch nhận sự đổi nhỏ khuôn mặt cô, kìm bật : "Sáng nay đến chợ, nhưng tìm thấy chú cún con như em . Chuyện tùy duyên, vài ngày nữa gặp."

Thấy tinh tế như , Tô Diên khỏi ngạc nhiên.

"Sao chứ? Không hổ danh xuất từ quân nhân mà."

"Cảm xúc của em đều hiện hết lên mặt , chú ý cũng khó." Người đàn ông nhẹ nhàng véo mũi cô, ánh mắt đầy yêu chiều.

Tô Diên ngượng ngùng cúi đầu, khẽ lẩm bẩm: "Em ý giục , chỉ là khiến em hiểu lầm thôi."

"Được , là của . Hôm nay chúng ăn tiệm, em thấy ?"

Về phần ăn gì, Tô Diên ý kiến gì cả.

Hai đến một tiệm cơm quốc doanh, mỗi gọi một tô mì nóng hổi trở về nhà thuê.

Vừa đến cửa nhà, cô nhận điều khác biệt so với thường ngày… tường bao quanh sân cắm đầy mảnh thủy tinh vỡ, tạo cảm giác an hơn hẳn.

"Anh cái đấy ?"

"Ừ, nếu ở nhà, những thứ sẽ an hơn một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia/chuong-67.html.]

Sau đó, hai đẩy cửa nhà, trong sân những viên gạch than mới , chăn đệm cũng phơi dây, thoang thoảng mùi thơm, bước bếp, gạo trắng bột mì đều đủ cả.

Như là chuẩn sống lâu dài ở đây .

Tô Diên khẽ nhướng mày, đầu hỏi : "Những thứ ở đây sắp xếp thỏa thế , sắp nhận nhiệm vụ ?"

"…" Phó Mặc Bạch kinh ngạc trong giây lát, nhanh chóng thừa nhận: "Cấp kế hoạch, nhưng thời gian xác định."

DTV

Nghĩ đến việc sẽ rời xa , Tô Diên ngước đôi mắt , lòng dâng lên một nỗi niềm lưu luyến: "Anh sẽ bao lâu ?"

"Chuyện cũng rõ, thứ đều tuân theo sự sắp xếp của cấp ."

hỏi thêm cũng thể thêm điều gì, nên về chuyện nữa.

Đêm , cả hai trong một môi trường mới đều chút kích động. Tô Diên nhớ những lời thì thầm mà Văn Yến từng , nên hiếm khi chủ động.

Khuôn mặt đỏ bừng, cô lên. Mái tóc đen dài xõa tung, tựa như một yêu tinh trong núi hoang, đến mức gì tả .

Phó Mặc Bạch cô đăm đăm, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Không qua bao lâu, cuối cùng Tô Diên thể chịu đựng thêm nữa, cất giọng mềm mại tố khổ: "Mệt quá, chừng nào mới xong đây?"

Đôi mắt đàn ông đỏ như tơ máu, bỗng dưng dậy hôn mạnh lên môi cô...

*

Sáng hôm , mưa to đến, Phó Mặc Bạch nhận thông báo từ cấp , năm ngày sẽ công tác ở tỉnh ngoài.

Những ngày tiếp theo, ngoài thời gian việc, Phó Mặc Bạch và Tô Diên gần như rời nửa bước. Những hàng xóm trong khu thấy đều khen tình cảm hai thật .

Đêm khi , Phó Mặc Bạch giúp cô sắp xếp hành lý, nghiêm túc dặn dò: "Hầu hết những hàng xóm trong thị trấn đều nhiệt tình, nếu em gặp khó khăn mà ai giúp đỡ, em thể tìm chị Dương ở sân , với chị ."

Thấy lo lắng chu đáo cho , Tô Diên bất đắc dĩ : "Em lớn , cần lo lắng. Chỉ là đó, khi ngoài nhiệm vụ, nhất định chú ý an . Nếu dám mang thương tích trở về, năm nay đừng mong ngủ chung phòng với em."

"..." Phó Mặc Bạch dùng ngón tay gãi gãi chân mày, thầm nghĩ cô gái thật là tàn nhẫn.

Sợ cô lo lắng quá nhiều, chỉ thể cam đoan: "Em yên tâm, sẽ bình an trở về."

Ba giờ sáng hôm .

Phó Mặc Bạch mặc quân phục, xách túi hành lý đơn giản, hôn lên trán cô một cái chuẩn xuất phát.

Tô Diên ở cửa, vẫy tay chào .

"Nhớ những gì em , an trở về."

"Ừm, sẽ, em cũng tự chăm sóc bản đấy."

Tô Diên gật đầu, dõi theo bóng biến mất trong màn đêm. Khi cô về nhà, chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, ngay cả căn nhà cũng trở nên lạnh lẽo lạ thường.

Đến khi trời sáng, cô mới xách túi hành lý, rời khỏi đại viện quân khu.

Nghe cô sẽ ở thị trấn lâu dài, Khương Nguyên tự nguyện đề nghị ở chung với cô. Nhà thêm một , cũng tăng thêm chút ấm, mỗi ngày Tô Diên về, ba điểm một tuyến đường, xem như thích nghi .

Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đến giữa tháng ba.

Trong sự mong đợi của , hoạt động học một nữa bắt đầu.

Giáo viên lao động mới của trường tên là Tiêu Chấn Sơn, cùng Tô Diên chịu trách nhiệm hoạt động .

Tiêu Chấn Sơn cũng như tên, cao to như ngọn núi, là em vợ của hiệu trưởng, đây từng đầu bếp ở huyện bên, còn vì lý do gì đến đây? Không ai rõ nội tình.

Có lẽ vì vẻ ngoài, học sinh phần e dè .

Trước cuộc họp, Tô Diên và thảo luận: "Thời tiết dần ấm lên, tiếp tục bánh trôi hấp nhân đậu thì nữa. Anh ý tưởng gì ?"

Loading...