Thập Niên 70, Thiên Kim Giả - Chương 85
Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:38:48
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Thụ thấy cô liền tới, giả vờ phàn nàn: "Cô giáo, cô bé thật khó chiều, em dỗ mãi mà vẫn nín."
Tô Diên thu suy nghĩ, tới bé gái, nhẹ giọng hỏi: "Có bé đói tiểu , ngủ?"
"Không , nhóc ăn xong cũng vệ sinh xong. Chỉ là em bế thôi, cứ đặt xuống là ." Lý Thụ cố ý hạ thấp giọng, khóe miệng nở nụ hạnh phúc.
Bé gái như cảm nhận niềm vui của trai, cũng theo.
Tô Diên họ, lâu mới nghiêm túc : "Tiểu Thụ, nếu gặp rắc rối, nhất định tìm cô giúp, ?"
Nụ của Lý Thụ chợt khựng , liên tưởng đến điều gì đó, ánh mắt thoáng buồn.
"Vâng, em sẽ ! Cô giáo, cảm ơn cô!"
Cậu nhóc tự giác mà ôm chặt em gái, sợ khác cướp mất. Do đó, trong suốt bữa tiệc đầy tháng, nhóc luôn bế em bé, buông tay.
Chu Bình hai bế cháu mà , tức giận : "Đứa nhỏ thế? Bà ngoại bế cháu một lát thì nào?"
Hiện giờ, Lý Thụ xem bà ngoại là đối tượng cần phòng , thái độ mặn nhạt: "Bà ngoại, cháu mệt, bà vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một tí."
Mẹ Lý thấy cũng khuyên: "Mẹ, Tiểu Thụ ý , ăn xong thì về sớm nghỉ ngơi, con của em trai còn còn chờ về chăm nữa kìa."
So với việc chăm sóc trẻ, tất nhiên kiếm tiền là quan trọng nhất. Chu Bình định ăn vạ , cho đến khi thuyết phục con gái mới thôi.
Khi khách khứa về, bà tranh thủ lúc ai, tiếp tục khuyên nhủ: "Con một lời, duyên phận của con, cưỡng cầu . Dù con nghĩ cho bản , cũng nên nghĩ cho Tiểu Thụ. Vài năm nữa nó lấy vợ, đến lúc đó tiền, ai gả con gái cho nó? Hơn nữa, gia đình đó , nếu đứa bé theo họ, chắc chắn sẽ hơn ở với con."
Mẹ Lý cắn môi , vẫn từ chối.
"Mẹ đừng nữa, dù con cũng đồng ý."
Thấy con gái dầu muối ăn, Chu Bình tức giận vô cùng, rơi đường cùng cũng chỉ đành về nhà tính cách khác.
Một bên khác.
Tô Diên và Phó Mặc Bạch tách ở đầu thôn Bạch Vân, cô đến nhà họ Khương, hẹn Khương Nguyên huyện thăm nuôi. Hôm nay Phó Mặc Bạch về đơn vị, vài ngày tới rảnh, thể luôn bên cạnh cô.
Hai hẹn gặp chủ nhật tuần .
Nghĩ đến vài ngày tới gặp vợ, lông mày Phó Mặc Bạch nhíu chặt đến mức thể kẹp c.h.ế.t con ruồi.
Tô Diên thấy , kiễng chân, đưa tay vuốt phẳng lông mày của , : "Chỉ ba ngày thôi mà, ba năm, thể vui vẻ chút ?"
Phó Mặc Bạch cúi đầu, bất ngờ ôm eo cô, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cô: "Không gặp em, vui , thì em hôn một cái, tâm trạng chắc sẽ khá hơn."
Tô Diên cũng hoảng sợ bởi hành động của , lo lắng xung quanh, thấy ai mới thở phào.
"Anh thả em , lỡ qua thì ?"
Hiện tại đang là mùa bận rộn nông vụ, con đường nhỏ trong thôn yên tĩnh, đặc biệt là gần rừng, càng tĩnh lặng hơn.
Anh vẫn buông tay, còn ôm chặt hơn: "Sẽ ai qua , ngoan, hôn một cái."
Anh cọ cọ cô, tim Tô Diên đập nhanh hơn, cuối cùng chống cự , đỏ mặt hôn lên môi , nhưng ngay đó, đàn ông nụ hôn sâu hơn.
Tô Diên nắm chặt áo , thở dần trở nên khó nhọc, cho đến khi thở nổi nữa, mới tách trong nỡ, trán tựa cô, giọng khàn khàn: "Hôn xong càng , đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia/chuong-85.html.]
Sợ cứ mãi , lỡ việc chính, Tô Diên nhỏ giọng hứa hẹn bên tai : "Lần tới gặp , em sẽ tặng một bất ngờ, ?"
Phó Mặc Bạch sâu cô, khẽ hỏi: "Là bất ngờ nghĩ đến đó hả?"
Lúc , mặt Tô Diên càng đỏ hơn: "Ừm, giờ thả em ?"
Người đàn ông hôn nhẹ lên trán cô, từ từ buông tay.
Mười phút , chiếc xe jeep dần khuất xa, Tô Diên che khuôn mặt nóng bừng, nhân lúc ai thấy mà vội rời .
Mãi đến khi năm mét, cảm giác ngượng ngùng mới dần dịu bớt. lúc đó, từ sâu trong rừng vang lên một tiếng kêu thảng thốt, cô dừng bước, vô thức về phía âm thanh phát .
Ngay đó thấy vài tiếng kêu cứu, cuối cùng Tô Diên cũng phản ứng là xảy chuyện.
Cô nghĩ ngợi gì, lập tức chạy về phía sâu trong rừng. Tiếng kêu phát từ phía đông, nơi một con sông nhỏ khá sâu, mỗi mùa hè đều một nhóm trẻ em đến đây bắt cá, bơi lội.
Khi cách ngày càng gần, tiếng kêu cứu trở nên rõ ràng hơn. Khi Tô Diên chạy đến bờ sông, cô thấy bốn, năm đứa trẻ xung quanh, sắc mặt ai cũng hoảng sợ.
Một trong đó là học sinh của cô, cô vội chạy đến hỏi: "Ngô Giai, chuyện gì xảy ?"
Cô bé thấy tiếng cô, lập tức bật nức nở: "Cô giáo, em trai em rơi xuống nước ! Còn Tiểu Bảo nhà trưởng thôn và Triệu Miêu cũng ở nước, cô nhanh cứu họ !"
Nghe thấy , đầu óc Tô Diên "ong" lên một tiếng. Cô nhanh chóng cởi giày, do dự nhảy xuống nước.
DTV
Ba đứa trẻ đều đang vùng vẫy hết sức, cô bơi về phía đứa gần nhất, vớt nó lên nhanh chóng bơi trở bờ.
Tô Diên bơi từ nhỏ, lúc như một con cá chuồn, mang hy vọng cho . Cứu sợ nhất là tiêu hao thể lực, cô dự định tốc chiến tốc thắng.
Lúc , thôn dân tin chạy tới, cũng tham gia đội cứu hộ. Thẩm Tình bơi, chỉ thể bờ lo lắng.
"Diên Diên, em cẩn thận một chút!"
Tô Diên đỡ đứa trẻ cứu lên bờ, gật đầu với cô nhảy nước, thể lực cũng theo đó tiêu hao một nửa.
Mấy đứa trẻ còn cách bờ khá xa, hai đàn ông bơi tới chỗ chúng. đúng lúc , lũ trẻ dòng nước cuốn xa hơn nữa.
Thời gian như một lá bùa đòi mạng, trái tim của mỗi nhấc lên tận cổ họng.
Tô Diên cũng lo lắng yên, thể lực tiêu hao khiến cô bơi ngày càng chậm.
Giữa dòng nước, cô cảm nhận rõ nhịp tim của , mỗi bơi đều mệt mỏi, đây là dấu hiệu , kéo dài càng lâu càng nguy hiểm.
Một trong hai đàn ông bơi kém, kiệt sức, bắt đầu bơi về phía bờ để giữ mạng.
Tô Diên thấy , liền dồn hết sức bơi về phía , may mắn là cô nhanh chóng vớt một đứa trẻ, đàn ông cũng thành công cứu .
Trước khi tiêu hao hết sức lực cuối cùng, Tô Diên cũng trở bờ, lập tức bao phủ bởi một chiếc áo khoác ướt sũng.
"Diên Diên, em chứ? Vừa chị sợ c.h.ế.t khiếp!"
Tô Diên ngẩng đầu lên, mỉm yếu ớt với Thẩm Tình, định gì đó thì bỗng nhiên mắt tối sầm , mất ý thức...
"Diên Diên, em ? Mau tỉnh !"
Thẩm Tình tình huống bất ngờ dọa cho hoảng loạn, vội vàng gọi xung quanh giúp đỡ.