Hàn Sĩ Trung và Đinh Trụ tìm kiếm thức ăn, Hồ Lập nhắm mắt dưỡng thần, ngủ .
Ngô Mãnh đói cồn cào, trong lòng hoang mang, chẳng chút buồn ngủ nào.
Mạnh Gia Di và Tô Cẩn tụm gần , thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Còn Triệu Ngưu Ngưu thì trở thành kẻ ngoài lề, chẳng chút tồn tại nào.
"Ngày mai chúng vượt sông , mong rằng thứ đều thuận lợi." Mạnh Gia Di cố gắng thu nhỏ , giữ chút ấm.
Chỉ cần vượt qua ải cuối cùng , họ sẽ thể thành công đến đích, thành nhiệm vụ.
Tô Cẩn khẳng định: "Chắc chắn sẽ như ."
Mạnh Gia Di bỗng buột miệng: "Ước gì ăn bánh chẻo nhân dưa muối do gói! Còn gà tiềm nấm rừng nữa, ngon tuyệt."
"Mạnh Gia Di đừng nữa, càng càng đói." Ngô Mãnh ngắt lời cô, cố nuốt nước bọt ực một cái.
Mạnh Gia Di "hề hề" một tiếng, "Đợi dịp, mời đến nhà chơi, dẫn rừng hái nấm. Nấm rừng bên to tươi ngon, ăn là ngon."
Ngô Mãnh chỉ thôi thèm chảy nước miếng, mắt sáng rực, "Được đấy! Lúc đó và chị Cẩn, cùng Quản An, thằng béo, đến nhà chơi!"
Tô Cẩn cũng gật đầu theo.
Cô thể cảm nhận trong hành động của đội , quan hệ giữa họ gần gũi hơn nhiều.
Ba họ cứ thế trò chuyện thoải mái một lúc khá lâu, nhưng vẫn thấy bóng dáng Hàn Sĩ Trung và Đinh Trụ về.
Lúc họ rời rõ ràng, bất kể tìm thức ăn , nhiều nhất một tiếng đồng hồ sẽ về.
bây giờ rõ ràng quá một tiếng.
"Chị Cẩn, chị gì thế?" Ngô Mãnh phát hiện cô bắt đầu ngừng ngó nghiêng.
Tô Cẩn : "Đội trưởng Hàn và mấy vẫn về, vấn đề gì ?"
Vốn đang nhắm mắt, Hồ Lập lập tức mở mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-336-nguy-hiem-ap-sat.html.]
Ngô Mãnh gần như theo phản xạ lắc đầu, "Chắc việc gì , lẽ là họ xa một chút."
Dù cho thực sự gặp nguy hiểm gì, với bản lĩnh của Hàn Sĩ Trung và Đinh Trụ cũng thể mà rút lui.
Hơn nữa, họ cũng thấy tiếng s.ú.n.g gì tương tự, điều càng chứng tỏ vấn đề lớn lắm.
Tô Cẩn thần sắc chút căng thẳng, vì Hàn Sĩ Trung lúc rời ấn định thời gian, lẽ nên xuất hiện sai sót như .
"Hồ Lập, nghĩ ?"
Hai , cùng một vẻ nghiêm túc.
Mạnh Gia Di cũng hiểu lắm, nghi hoặc hỏi: "Mọi ? Chẳng qua chỉ là về muộn hơn một chút thôi mà? Chúng thể đợi thêm."
Khu rừng núi thực sự quá rộng lớn, nếu họ rời khỏi đây, mà Hàn Sĩ Trung và Đinh Trụ về, thì sẽ tản mát, sẽ càng phiền phức hơn.
Hồ Lập dậy, Tô Cẩn cũng lập tức lên theo.
Ngô Mãnh và Mạnh Gia Di thấy họ như , cũng kìm mà cùng dậy theo.
Tô Cẩn nghiêm túc : " nghĩ chúng vẫn nên tìm họ."
Vân Vũ
Hồ Lập lên tiếng: " đồng ý."
Mạnh Gia Di dù hiểu tại họ căng thẳng như , nhưng vẫn lập tức lên tiếng.
"Vậy thì cùng thôi, nếu thực sự gặp nguy hiểm gì, còn thể hỗ trợ lẫn ."
Tô Cẩn đáp một tiếng "Được", đó hướng về phía Triệu Ngưu Ngưu ở xa hơn một chút gọi một tiếng.
Một lúc , năm họ chỉnh đốn ba lô hành trang, về hướng mà Hàn Sĩ Trung và Đinh Trụ rời .
Đi một quãng, họ chỉ thể mượn chút ánh sáng lấp lánh của những ngôi , thông qua một vài dấu vết còn mặt đất, để phán đoán xem qua .
Cứ như trôi qua nửa tiếng đồng hồ, trong khu rừng núi vốn tĩnh lặng đến ngột ngạt, phía bỗng vang lên âm thanh...