Khu quân sự.
"Thật là trời cao đất dày gì cả!"
Tiếng gầm thét của Tiền Quảng Thao vang vọng xa tận phía ngoài, dù cánh cửa phòng việc đóng chặt.
Ông tới lui trong phòng việc ngừng, sắc mặt giận dữ đến tột cùng.
"Mấy tên đó cũng cần thẩm vấn gì, đem xử b.ắ.n hết!"
Tiêu Vân Phong, trong cuộc, bên cạnh tỏ bình thản, ông nổi cơn thịnh nộ.
Đợi khi Tiền Quảng Thao trút đủ giận, mới thong thả : "Sư trưởng, xin hãy bình tĩnh, nóng giận hại ."
Tiền Quảng Thao vẻ mặt màng chuyện của , chỉ tức giận thở hồng hộc.
là vua gấp mà thái giới gấp.
Hừ!
Thái giới gấp, vua gấp.
Hừ hừ!!
"Cậu xem, thể bình tĩnh như ?"
Tiêu Vân Phong những tức mà còn , "Đáng g.i.ế.c thì g.i.ế.c, đáng bắt thì cũng bắt, còn thể gì nữa?"
Hắn nhắc đến chuyện thì thôi, nhắc tới, vẻ u ám mặt Tiền Quảng Thao càng thêm dày đặc.
"Cậu thì g.i.ế.c hết những tên đáng g.i.ế.c! Mấy tên bắt đều là tay sai chân chạy khác sai khiến, chẳng khai thông tin gì hữu ích. Cậu xem, lúc đó rốt cuộc nghĩ gì? Chẳng lẽ thể chừa mạng sống cho những tên quan trọng ?"
Tác phong như tuyệt đối giống với chút nào, bình thường gặp tình huống , rõ hơn ai hết việc nên để ai sống.
Tiêu Vân Phong nhẹ giọng giải thích: "Tình thế khẩn cấp, chỉ kịp lo giữ mạng, thể cân nhắc nhiều như ."
"Xạo! còn năng lực của ? Cậu thể b.ắ.n c.h.ế.t bọn chúng, thì cũng thể khiến bọn chúng mất khả năng kháng cự, chừa một thở để điều tra."
Vân Vũ
Tiền Quảng Thao với vẻ vô cùng chắc chắn, dĩ nhiên ông nghi ngờ Tiêu Vân Phong cố ý để sống, chắc chắn nguyên nhân gì đó mà ông .
Tiêu Vân Phong thậm chí còn lười giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-417-khong-muon-buong-tay.html.]
Ánh mắt dò xét của Tiền Quảng Thao , im lặng vài giây, đó dường như hiểu điều gì.
Tối hôm qua Tô Cẩn cũng ở đó, đại khái là để bảo vệ an cho cô nhóc đó nên mới chừa đường lui.
Nếu là như , thì cũng thể thông cảm , chỉ điều đầu mối cũng vì thế mà đứt đoạn.
Địch trong bóng tối, ở nơi ánh sáng, tình thế như thật sự quá động.
"Tiểu Cẩn thế nào? Có hoảng sợ ?"
Lần đầu tiên cô nhóc gặp chuyện , cuối cùng thể trở về là may mắn.
Nhắc đến Tô Cẩn, thần sắc Tiêu Vân Phong rõ ràng dịu dàng hơn nhiều.
"Không ."
Người hoảng sợ là cô nhóc đó, mà là một khác.
"Trước đây bảo cô nhóc quân đội, còn hiểu lắm, giờ xem quyết định ngược là đúng."
Tiền Quảng Thao khẳng định, dù Tô Cẩn sống cùng Tiêu Vân Phong, quân đội rèn luyện một chút, khi gặp sự tình ít nhất cũng khả năng tự bảo vệ .
Tiêu Vân Phong bỗng thở dài một u uất, " thì hy vọng em thể như đây, dựa ."
Tiền Quảng Thao ít khi thấy vẻ thất thần như , nhưng nghĩ đến biểu hiện của Tô Cẩn trong thời gian gần đây, đại khái cũng thể hiểu tâm trạng của .
"Cô nhóc lớn , đôi cánh cứng cáp, cũng suy nghĩ riêng, cũng đến lúc nên buông tay ."
"Sư trưởng, nếu buông tay thì ?"
Tiêu Vân Phong đột nhiên nghiêm túc biểu cảm, tâm tư vốn nên chôn vùi trong đáy lòng.
Tiền Quảng Thao ngay lập tức trở nên sắc bén, ánh mắt vô cùng thâm thúy găm chặt .
"Vân Phong, đang gì ?"
Theo lời của ông , bầu khí trong cả văn phòng lập tức căng thẳng đến cực điểm.