"Quản An, đang gì thế?"
Ngô Mãnh Quản An đang lưng phía họ, hành động lén lút, nghi hoặc hỏi một câu.
Quản An dường như thấy tiếng , vẫn tự mày mò cái gì đó.
Ngô Mãnh kìm tò mò, xích gần , thấy đang... gọt gỗ?
"Cậu đang gì ?"
Quản An ngẩng đầu, nhưng cố ý vẻ bí ẩn : "Chờ một lát là ngay."
Ngô Mãnh khúc gỗ cắt thành hình tròn dẹt trong tay , thể nghĩ nó dùng để gì.
"Được !" Một lúc , Quản An hài lòng ngắm nghía "chiếc bánh tròn" trong tay.
Ngô Mãnh vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu, "Đây là cái gì?"
"Hộ tâm kính! Đặt nó chỗ n.g.ự.c , thời khắc then chốt thể cứu mạng đấy." Quản An nhét "chiếc bánh tròn" chỗ n.g.ự.c trong bộ quân phục.
Ngô Mãnh: "..."
Quản An vỗ vỗ chỗ n.g.ự.c "cứng ngắc", lập tức cảm thấy một cảm giác an khó tả.
Ngô Mãnh khi hiểu thì buồn bực , "Thứ mà tác dụng á? Hơn nữa, thật sự đến mức ."
"Sao đến mức? Đạn b.ắ.n n.g.ự.c đau lắm đấy. Cậu ? Tớ giúp một miếng?"
Với kinh nghiệm từ miếng đầu tiên, Quản An cảm thấy thể dễ dàng.
Ngô Mãnh lắc đầu, "Tớ cần. Diễn tập sắp kết thúc , thứ chắc là dùng tới nữa ."
"Cậu đấy, thật là ngây thơ! Diễn tập còn hai ngày mới kết thúc, tưởng chúng kiên trì đến bây giờ là thể yên giấc ? Những trận chiến thực sự khốc liệt đều ở phía đấy." Giọng điệu của Quản An vô cùng quả quyết.
Bây giờ, Đại đội 4 còn đến một nửa quân , thế mà Từ Tiếu vẫn đang lệnh hành quân cấp tốc, rõ ràng là tiến đến chiến trường tiếp theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-522-thu-nay-co-tac-dung-khong.html.]
Họ loại, vì thực lực mạnh hơn, mà chỉ là do vận may hơn những khác mà thôi.
Mấy ngày nay, Quản An tận mắt chứng kiến các đồng đội bên cạnh, tiếp loại, tuy bận tâm đến kết quả loại, nhưng đạn b.ắ.n lúc đó chắc chắn là thật đau.
Ngô Mãnh truy hỏi: "Sao ?"
"Cậu đừng quan tâm tớ thế nào, cứ tin tớ là ." Quản An xong, liếc Từ Tiếu đang cách đó xa, đang thảo luận sôi nổi điều gì đó với mấy trung đội trưởng.
"Không giờ thằng Bảo Trụ thế nào ? Còn tỷ Tô Cẩn, cũng ở đây ?"
Ngô Mãnh thực sự lo lắng cho họ.
Quản An thu tầm mắt, "Tỷ Tô Cẩn thì chúng căn bản cần lo lắng. Còn thằng Bảo Trụ, sợ rằng loại từ lâu . Không chừng giờ nó trở về quân khu, đang ăn uống no nê ."
Vân Vũ
Ngô Mãnh cũng cảm thấy khả năng, "Đợi đợt diễn tập kết thúc, chúng tụ tập một trận cho t.ử tế."
Từ khi nhập ngũ, bộ tứ họ ít khi tụ tập với .
Quản An "ừ" một tiếng, trong lòng cũng nghĩ như .
"Toàn thể Đại đội 4! Xuất phát hướng Tây Nam!"
Rất nhanh, tiếng lệnh của Từ Tiếu vang lên.
Tất cả đang nghỉ ngơi tại chỗ lập tức phấn chấn tinh thần, đội ngũ, nhanh chóng xuất phát.
Quản An và Ngô Mãnh tưởng rằng hành quân cấp tốc một quãng đường dài, nhưng ngờ chỉ nửa giờ , họ thấy tiếng chiến đấu ác liệt.
Trong lúc chờ đợi mệnh lệnh, Quản An hạ thấp giọng với Ngô Mãnh: "Sao , đúng như tớ đúng ?"
Dù bây giờ họ vẫn còn cách chiến trường một , nhưng thể cảm nhận phía đạn pháo tưng bừng, tuyệt đối là trận đ.á.n.h hỏa lực mạnh nhất giữa hai phe Đỏ và Xanh mà họ từng gặp kể từ khi đây.