"Tiêu Vân Phong ghét nhất là màu đen, ăn cay và thịt cừu, bởi vì ghét mùi hôi của thịt cừu, loài động vật ghét nhất là chó. Những điều cơ bản nhất cô nên chứ?"
Cố Hồng Kiệt buông một mạch , ánh mắt rời khỏi gương mặt nghiêng của Tô Cẩn.
"Hắn ăn cay và thịt cừu ? Hắn bắt đầu ghét ch.ó từ lúc nào ?" Lời chất vấn của Tô Cẩn buột miệng tuôn .
Trong những năm sống chung với Tiêu Vân Phong, trong bữa ăn của họ thường xuyên đồ cay.
Hơn nữa trong khu tập thể ít chó, cô cũng từng thấy tỏ chán ghét bao giờ.
Cố Hồng Kiệt gì hơn, "Vậy ngay cả những chuyện cô cũng ?"
Chỉ cần thực sự một trong lòng, ít nhiều cũng nên hiểu rõ sở thích và điều ghét của chứ.
Tô Cẩn trầm mặc.
Cô nhớ dẫn Tiêu Vân Phong ăn lẩu, gọi ít thịt cừu, Tiêu Vân Phong lúc đó cứ luôn chăm sóc cho cô, còn bản dường như thực sự hề ăn một miếng nào.
Lúc đó cô căn bản nghĩ đến phương diện đó.
Thì sự thật là như .
Sắc mặt Cố Hồng Kiệt trở nên nghiêm trọng, "Bây giờ tin , trong lòng cô thực sự Tiêu Vân Phong."
Vân Vũ
Tiếc cô còn hao tâm tổn trí, cố gắng hết sức giúp Tiêu Vân Phong một tay, kết quả là căn bản ý đó, tất cả chỉ là Tiêu Vân Phong đơn phương một phía.
Chẳng trách mười mấy ngày nay, bất kể cô kích thích cô nhóc thế nào, đều hiệu quả.
Thế thì chơi cái khỉ gì nữa!
Tô Cẩn siết c.h.ặ.t t.a.y cầm vô lăng, trong lòng cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Rõ ràng gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ thể thở dài một tiếng đầy bất lực.
"Cô tìm em ngoài giúp đỡ là sai , em thể chọn món quà thích ."
Cố Hồng Kiệt thực sự gì để đáp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-585-tuoi-tho-bi-tham.html.]
Ngay khi cô thực sự định từ bỏ, thấy những đốt ngón tay trắng bệch của Tô Cẩn vì siết chặt vô lăng.
Lại đường nét gương mặt căng cứng của Tô Cẩn, lẽ Tô Cẩn lúc , cũng hẳn là vô tư vô lo như cô tưởng tượng?
"Không cũng , bàn bạc cùng vẫn hơn."
Không gian trong xe chìm tĩnh lặng.
nhanh đó, Cố Hồng Kiệt lên tiếng với giọng điệu nhẹ nhàng hơn, "Cô tại Tiêu Vân Phong thích ch.ó ?"
Tô Cẩn dùng sự im lặng cho câu trả lời.
Cô thực sự .
Cố Hồng Kiệt hiểu phần nào tính cách của cô , nên cũng cần cô thực sự .
"Tiêu Vân Phong là một đứa trẻ mồ côi, điều cô nên chứ?"
Lần Tô Cẩn gật đầu.
Cuối cùng cũng chuyện mà cô còn .
Tốc độ của Cố Hồng Kiệt rõ ràng chậm nhiều, "Khi còn nhỏ, quê hương gặp thiên tai, cha đều c.h.ế.t trong trận lũ lụt đó, may mắn lắm mới giữ mạng sống. Ở thời đại đó, mất sự chở che của , để thể sống sót, chỉ thể khắp nơi ăn xin, lang thang."
Tô Cẩn dù chỉ phần mở đầu, nhưng cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở, như đè nặng.
Cô Tiêu Vân Phong là trẻ mồ côi, nhưng từng nghĩ tới, một đứa trẻ mồ côi trải qua một tuổi thơ bi t.h.ả.m đến thế nào.
"Thuở , thường xuyên tranh thức ăn với ch.ó hoang, vì tuổi còn quá nhỏ, thể tranh những con vật đó, c.ắ.n dữ dội nhất suýt chút nữa mất mạng, nên ghét chó."
"Cho đến tận khi nhập ngũ, vẫn còn cảm thấy sợ hãi với một loài ch.ó hoang đặc biệt. Để vượt qua nỗi sợ , nhiều việc, cũng chính vì nguyên nhân , mới thể đoạn trải nghiệm thời thơ ấu của ."
Khi kể đến những điều , sự xót thương của Cố Hồng Kiệt dành cho Tiêu Vân Phong cũng là thật.
Nếu cô , e rằng với tính cách của Tiêu Vân Phong, tuyệt đối thể nào đề cập đến chuyện với cô nhóc .