Tiêu Vân Phong gật đầu, thể nhớ chứ.
Hôm đó, gặp một cô bé xinh đến mức giống như thường.
Cô bé từ khi xuất hiện, ánh mắt rời .
Lúc đó, thậm chí còn nghĩ bản chỗ nào , nên mới khiến cô bé chằm chằm như ?
Đó cũng là đầu tiên gặp cô , và cũng để ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Chỉ là lúc đó, bao giờ nghĩ rằng, vài năm , sẽ trở thành bảo hộ cho cô bé xinh .
Càng nghĩ đến, một ngày nào đó, thích cô .
“Lúc đó, còn trẻ.”
Anh bỗng cảm thán một câu. Cái tuổi của lúc đó cũng chính là tuổi của cô bây giờ, nhập ngũ bao lâu.
Tô Cẩn nghĩ cũng nghĩ, lời phản bác liền bật khỏi miệng: “Bây giờ chú cũng già .”
“Thật ? nhớ, đây hình như ai đó già, còn cái tuổi của thể bố của .”
Tiêu Vân Phong nhắc chuyện cũ, nhớ lòng đấy.
Mặt Tô Cẩn bỗng đỏ bừng lên, đây cô cố ý chọc tức mà.
“Sao còn nhớ mãi .”
Tiêu Vân Phong cố ý véo lòng bàn tay cô một cái, coi như là hình phạt cho cô.
“Từ nay về chê già.”
Tô Cẩn lầm bầm: “Anh mà độc đoán thế.”
Tiêu Vân Phong càng thêm độc đoán mở miệng: “Hối hận cũng muộn , lên chiếc thuyền giang hồ của , đời đừng nghĩ đến chuyện rời !”
Dù là nào, chuyện gì, cũng thể khiến từ bỏ.
Tô Cẩn cố nhịn , nghiêm túc : “Không hối hận.”
Tiêu Vân Phong tuy bên ngoài lộ chút gì, nhưng trái tim treo lơ lửng suốt nửa ngày, chỉ khi thấy ba chữ của cô mới thể hạ xuống một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-646-mon-qua.html.]
Thật lòng mà , thật sự lo lắng tiểu yêu đầu sẽ theo đề nghị của Tiền Quảng Thao, về chia tay với .
“Anh quà tặng em.”
Đây là sự chuẩn thứ hai vội hôm qua, tuy là nghĩ tức thời, nhưng tình ý của hề chút giả dối nào.
Tô Cẩn ngược cảm thấy bất ngờ.
Vân Vũ
Những năm họ bên , tuy Tiêu Vân Phong cũng mua cho cô ít thứ, nhưng bao giờ chuyện trịnh trọng như thế .
Trong nhận thức của cô, thật Tiêu Vân Phong là một đàn ông lãng mạn.
cô để tâm, bởi vì cô thích chính là Tiêu Vân Phong, liên quan gì đến những thứ khác.
Khi thấy Tiêu Vân Phong lấy từ trong túi một chiếc hộp nhỏ, trái tim Tô Cẩn cũng theo hành động của mà nhảy lên tận cổ họng.
Không là...
Chiếc hộp nhanh chóng Tiêu Vân Phong mở .
Con ngươi Tô Cẩn cũng khẽ run lên.
Hai chiếc nhẫn vàng cặp xuất hiện mặt cô.
Tuy trong vài giây ngắn ngủi , cô cũng đang suy đoán món quà Tiêu Vân Phong chuẩn là gì, nhưng tuyệt đối nghĩ rằng đó là nhẫn!
Tiêu Vân Phong nhanh chậm : “Anh hiểu gì về nữ trang, lúc mua giới thiệu cho cái . Nhẫn là một cặp, chúng mỗi một chiếc. Sau thấy nó là thể nghĩ đến em, hy vọng em thấy nó, cũng thể nghĩ đến .”
Tô Cẩn tim đập loạn xạ, cố gắng manh mối gì mặt .
mặt ngoài vẻ nghiêm túc , gì khác, giống như thật sự cho rằng đây chỉ là một món quà bình thường.
“Chú, chú thật sự ý nghĩa của chiếc nhẫn giữa những yêu ?”
Hơn nữa còn là nhẫn cặp, nếu cô nhận, thì điều gần như khác gì một lời cầu hôn.
“Biết. Lúc mua nhân viên quầy , loại nhẫn cặp chỉ quan hệ nam nữ bạn bè mới thể đeo, em thích ?”
Tiêu Vân Phong trả lời vô cùng thành khẩn, thể chút dị thường nào.