“Thủ trưởng, dù ngài bảo cháu ở , cháu cũng tuyệt đối sẽ chia tay Tô Cẩn!” Tiêu Vân Phong siết chặt ống , đến mức các đốt ngón tay đều trắng bệch .
Tiền Quảng Thao và Lý Hồng Hải thậm chí còn căng thẳng bên cạnh, dù họ Lục Chấn Giang gì, nhưng vẫn thể phán đoán đôi phần qua biểu cảm của Tiêu Vân Phong.
“Ngài xác định chứ? Cũng sẽ điều động Tô Cẩn khỏi quân khu ạ?” Tiêu Vân Phong chau mày càng sâu hơn, nhất định xác nhận cho thật rõ ràng.
...
“Vâng, cháu hiểu , cảm ơn thủ trưởng.”
Điện thoại nhanh chóng cúp máy.
thần sắc Tiêu Vân Phong vẫn hề thả lỏng.
“Vân Phong, thủ trưởng ?” Lý Hồng Hải lập tức gấp gáp truy vấn.
Tiêu Vân Phong Lý Hồng Hải, Tiền Quảng Thao cũng đang căng thẳng, ánh mắt càng thêm phức tạp.
“Thủ trưởng việc cứ coi như từng xảy , bảo cứ việc của .”
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Tiền Quảng Thao và Lý Hồng Hải hiểu ý tứ trong câu của Lục Chấn Giang, cả hai đều phấn khích lên.
“Không ! Cuối cùng cũng !”
Khoảnh khắc , hai họ thực sự cảm thấy như trút gánh nặng.
Những ngày u ám của Tiền Quảng Thao như quét sạch, lập tức hiệu cho Lý Hồng Hải: “Giúp Lữ trưởng Tiêu dọn đồ đạc thu xếp về chỗ cũ .”
Ông đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “Lữ trưởng Tiêu”.
So với niềm vui của hai , Tiêu Vân Phong vẫn cảm thấy .
“Sư trưởng, hai thấy điều quá kỳ lạ ? Sao thủ trưởng đột nhiên đổi quyết định?”
Không rõ điểm , trong lòng rốt cuộc vẫn thể thực sự yên tâm.
Tiền Quảng Thao vỗ vai , “ đang nghĩ gì. Bất kể nguyên nhân là gì, thủ trưởng coi việc như xảy , điều đó nghĩa là sẽ khó Tiểu Cẩn, cũng can thiệp tình cảm của hai đứa nữa, thế là đủ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-654-cam-on-em.html.]
Lý Hồng Hải cũng phụ họa, “ . Tâm tư của thủ trưởng vốn khó đoán, nếu ngài , thì chúng vắt óc suy nghĩ cũng , vì đừng bận tâm nữa!”
Tiêu Vân Phong cũng lúc bận tâm cũng vô ích, chỉ thể từng bước một.
điều thực sự khiến phần nào an tâm là nửa giờ , Tô Cẩn chủ động gọi điện thoại đến.
“Tiểu thúc, đang bận ? Đã gặp thủ trưởng ?”
Nghe thấy giọng của Tô Cẩn, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ôn hòa.
“Gặp . Thủ trưởng cần rời quân đội nữa.”
“Thật ? Anh lừa em chứ? Sao thủ trưởng đột nhiên đổi chủ ý ? Ông đưa yêu cầu gì ?”
Tô Cẩn rõ ràng chút kích động, câu hỏi tuôn hàng loạt.
Phản ứng như của cô khiến Tiêu Vân Phong gạt bỏ nghi ngờ rằng cô gặp đại thủ trưởng.
“Đều .”
“Cũng can thiệp quan hệ của chúng nữa ư?” Tô Cẩn vẫn đang xác nhận.
Tiêu Vân Phong “ừ” một tiếng.
Trong ống vọng tiếng Tô Cẩn thở phào nhẹ nhõm rõ rệt, “Em thủ trưởng sẽ thực sự bắt tiểu thúc rời quân đội .”
“Để em lo lắng .” Tiêu Vân Phong dù cô gì, nhưng chắc chắn còn day dứt hơn , “Còn nữa, cảm ơn em.”
Cảm ơn cô, thời khắc quan trọng như , kiên định lựa chọn cùng .
Sau lặng ngắn ngủi trong ống , là lời dịu dàng của Tô Cẩn, “Vậy em cũng nên cảm ơn tiểu thúc.”
Vân Vũ
Đã khiến cô trở thành sự tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời .
Tiêu Vân Phong , ánh mắt lay động rơi chiếc nhẫn tay, từ nay về rốt cuộc họ thể chính thức bên , còn cần e dè bất cứ điều gì nữa…