"Chị Cẩn, chị qua chào Lữ trưởng Tiêu ?" Quản An hỏi một cách tự nhiên.
Ngay khi Tô Cẩn định từ chối, thì giọng của Tiền Vĩ cất lên .
"Chờ một lát, chị Cẩn về nhiều thời gian ở bên Lữ trưởng Tiêu lắm, bây giờ đừng qua ."
Tiền Vĩ suy nghĩ đơn giản, chỉ là gây sự chú ý của Tiêu Vân Phong mà thôi.
Tô Cẩn gật đầu.
Quản An cũng suy nghĩ nhiều, ba tiếp tục ăn cơm.
Thời tiết vẫn còn lạnh, thời gian tiệc ngoài trời tự nhiên sẽ quá dài.
Mọi ăn no uống say, lượt về.
Tô Cẩn cũng đặt đũa xuống, "Quản An, Tiền Vĩ, em ăn xong , về đây."
"Nhanh ?"
Hai họ cũng mới ăn no bảy phần, nhưng nghĩ thì cho rằng cô nhất định là đang vội về nhà, gặp mặt Tiêu Vân Phong.
"Vậy cũng . và thằng béo cũng chỉ nửa ngày phép thôi, lát nữa ăn xong cơm là về đơn vị ."
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi.
Tô Cẩn đáp một tiếng "Ừ." dậy rời .
"Này béo, thấy chị Cẩn hình như tâm sự ?"
Đợi Tô Cẩn , Quản An mới nhíu mày thốt câu .
Tiền Vĩ đang ôm lấy con gà gặm một cách ngon lành, "Có ? Tớ thấy chị Cẩn vui mà!"
Quản An trừng mắt , thật là đàn gảy tai trâu.
Tô Cẩn rời khỏi khu vực tiệc cưới nhà họ Ngô, về nhà, mà thẳng đến chiếc xe đang đậu xa.
Việc xong, cô chỉ nhanh chóng rời khỏi khu gia đình quân nhân.
ngay khi cô lên xe định đóng cửa, cửa xe một bàn tay ngăn cản một cách ngang ngược.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-744-da-ve-roi-sao-khong-ve-nha.html.]
Tô Cẩn Tiêu Vân Phong đột nhiên xuất hiện mặt, một thoáng bối rối, đó liền ép bản trấn tĩnh .
"Chú…"
Cô chào hỏi một cách như chuyện gì.
Tiêu Vân Phong mặt mày âm trầm, khuôn mặt tìm thấy chút tình cảm dư thừa nào.
"Về đều về nhà?"
Tay Tô Cẩn nắm chặt vô lăng, tìm một cái cớ tùy tiện, "Đội chiều nay còn nhiệm vụ."
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Vân Phong như thể xuyên thấu tim cô, "Là nhiệm vụ, là cố tình tránh mặt ?"
Vân Vũ
Tô Cẩn cứng đờ kéo khóe miệng, "Là nhiệm vụ."
"Vậy bây giờ gọi điện cho Trịnh Trường Thanh, bảo cần sắp xếp nhiệm vụ cho em nữa, theo về nhà." Giọng điệu của Tiêu Vân Phong ngang ngược vô cùng, thương lượng, mà là trực tiếp quyết định.
Lông mày Tô Cẩn nhíu chặt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của , tất cả những cảm xúc chất chứa trong lòng lúc bộc phát.
" , chú chỉ cần một cuộc điện thoại, là thể khiến đội hành động đổi hành động. Chỉ cần là việc chú , thì gì là chứ!"
Lời lạnh lùng mang theo sự bất mãn và oán hận mãnh liệt.
Gương mặt căng cứng của Tiêu Vân Phong trong chốc lát hiện lên một vệt âm ảnh.
Hắn thể hiểu tiểu cô nương đang giận , tránh mặt một tháng, thèm quan tâm hỏi han , cũng nên để cô nguôi giận và bình tĩnh .
Hắn hôm nay Ngô Mãng đính hôn, cô nhất định sẽ qua, tính toán sẽ bình tĩnh chuyện với cô.
ngờ tình hình ngược còn tệ hơn .
"Em là ý gì?"
Tô Cẩn quyết tâm, quyết định cương đao c.h.é.m loạn ma, "Chính là ý mà chú thấy. Chú cao, năng lực xuất chúng, tâm tư càng khác thường, tùy tiện là thể thao túng cuộc đời của những tiểu nhân vật như chúng em."
Sắc mặt Tiêu Vân Phong khó coi vô cùng, "Tô Cẩn, em đang gì ? Anh khi nào thao túng cuộc đời em ?"