“Lão đại.”
Lôi Tiêu dẫn Tiêu Vân Phong bước , Vương Lực cùng những khác lập tức đón lên.
Khoảng mười , dẫn đầu là Vương Lực, tất cả đều ở trong tư thế sẵn sàng xung trận, rõ ràng là chuyên chờ ở đây.
Lôi Tiêu khẽ nhếch môi, “Đi thôi.”
Mọi thấy vô sự, lúc mới thu sát khí.
Vân Vũ
“Các ở ngoài canh giữ, mệnh lệnh của cho phép bất cứ ai .”
Trở về địa bàn của , Lôi Tiêu lệnh một câu, liếc Tiêu Vân Phong.
Trong phòng, yên tĩnh đến mức hề một chút tiếng động, khí đều là thứ khiến ngạt thở.
Lôi Tiêu và Tiêu Vân Phong hai đối diện thẳng, tựa như thấy chính trong gương.
Lẽ họ nên là thiết nhất, mà gặp theo cách .
Tựa như ngàn lời , dường như còn gì để .
Không trôi qua bao lâu, giọng lạnh lùng của Lôi Tiêu vang lên, “Ngươi nên quan hệ của chúng chứ?”
Mặc dù là đang hỏi, nhưng ngữ khí xác quyết.
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Vân Phong đáp xuống mặt , “Ta nên gọi ngươi là Lôi Tiêu, nên gọi ngươi là Tiêu Vân Hải?”
Tiêu Vân Hải, song sinh của !
Đáng nhất là trong hơn ba mươi năm qua, từng đến sự tồn tại của !
Trong đôi mắt âm lãnh của Lôi Tiêu cuối cùng cũng hiện lên chút gợn sóng, ngay đó khẽ lạnh một tiếng.
“Hiện tại là Lôi Tiêu.”
“Ta hiểu .” Giọng Tiêu Vân Phong trầm thấp vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-786-huyet-thong-chi-than.html.]
“Ngươi hiểu cái gì?” Lôi Tiêu mỉa mai chất vấn, “Ngươi hiểu là thế giới sự tồn tại của ? Hay là hiểu rõ, bản vì rơi cảnh ngộ như hiện nay?”
“Huynh chúng cũng thật đáng , một thì cao cao tại thượng, thống lĩnh tam quân Lữ trưởng, khác là thủ lĩnh đoàn thể thấy ánh mặt trời. Ngươi , nếu một ngày chúng xuống suối vàng, liệt tổ liệt tông của chúng cảm thấy châm biếm ?”
Sắc mặt Tiêu Vân Phong chỉ còn sự lãnh khốc, “Ngươi sớm sự tồn tại của ?”
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, và hai nương tựa . Ở cái thời đại đói kém , hai con họ lưu lạc đến đầu đường xó chợ, còn vì tranh giành cho một miếng ăn, ch.ó hoang đuổi ba con phố, gãy một chân, chữa khỏi mà qua đời.
Sau đó trở thành đứa trẻ mồ côi, vì sống, từng ăn mày, từng phu khuân vác.
Mãi đến năm mười hai tuổi, mới một vị nhận nuôi.
Không chỉ cho sống cuộc sống của bình thường, còn dạy sách hiểu lẽ.
Chỉ là vị đó năm mười sáu tuổi, cũng nhiễm bệnh, buông tay từ trần.
Tiên sinh lúc lâm chung hy vọng thể trở thành quân nhân bảo vệ đất nước, vì chọn gia nhập quân đội.
Hơn hai mươi năm quân ngũ, sống c.h.ế.t bao .
Mãi đến khi Khổng Đại Khánh dùng mạng sống để chứng minh, trong trận chiến đó thấy và địch quân ở cùng , mới bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc là chỗ nào xảy vấn đề?
Người đó , mà Khổng Đại Khánh khẳng định chắc nịch như .
Giải thích duy nhất chỉ thể là Khổng Đại Khánh thấy một vô cùng giống , khiến Khổng Đại Khánh sản sinh hiểu lầm, khẳng định chính là .
thế giới thật sự giống đến , và đồng thời xuất hiện ở một địa phương ?
Mặc dù cảm thấy hoang đường, nhưng vẫn bắt đầu tiến hành điều tra.
Nếu thật sự , khả năng lớn nhất chính là huyết thống của .
ngoài , đối với ấn tượng về gia đình sâu sắc lắm, chỉ nhớ hai con dường như đến từ một nơi gọi là thôn Hạnh Lâm ở phương Nam.
Mà cái “tên thôn” mơ hồ , cũng trở thành đầu mối duy nhất thể điều tra.