Các con cháu nhà họ Cố đều trưởng thành và lập nghiệp phương xa. Theo lời ông Cố Khôn, ngoài để mở mang tầm mắt, chứ thể cứ mãi quẩn quanh ở cái làng nhỏ như thôn Cố .
Hơn nữa, cha cũng tấm gương , trẻ tuổi cứ mạnh dạn xông pha bên ngoài một , nếu thật sự thì còn gia đình hậu thuẫn, sợ c.h.ế.t đói.
Vậy nên bọn nhỏ cũng thể yên tâm mà bươn chải nơi xa.
Đương nhiên, mỗi đứa con đều để ông bà thất vọng.
Có lẽ họ Triều trời sinh m.á.u kinh doanh, nên các con cháu đều thiên về việc tự buôn bán.
Theo lời chúng nó , chính là công cho thì thoải mái.
Trước Cố Tri Ý thấy cách của bọn nhỏ, cũng bật ngớt.
“Về đến , mau nhà con. Lần Đoàn Đoàn thể ở mấy ngày thế?”
“Dạ, ngày ngay ạ.”
“Ôi chao, con xem công việc của con vất vả quá, hơn nửa năm gặp, trông gầy hẳn đấy con ạ.”
“Bà ngoại ơi, bà đó thôi, mấy diễn viên như chị Cố Tri Ý đều giữ dáng, nếu chị mà béo thì lên ảnh sẽ ạ.” Viên Viên ở bên cạnh líu lo giải thích.
“Mẹ còn , con xem mấy cô mẫu ti vi , ai nấy gầy như cây gậy trúc , gió thổi qua liền bay luôn!” Lưu Ngọc Lan than phiền, nhưng cuối cùng cũng thêm gì về vấn đề nữa. Mà bà bắt đầu hỏi han tình hình của mấy đứa.
Giờ đây con gái cũng lớn tuổi, cả cháu nội, cháu ngoại , bà cũng chẳng còn bận tâm nhiều nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-1059.html.]
Cái ông xương già (ý bà là ông Cố Khôn) của bà, vẫn nên quan tâm đến đám cháu ngoại của nhiều hơn thôi.
“Sáng sớm ba nhà xưởng hả ?” Cố Tri Ý phòng, thấy trong phòng ai, bèn hỏi.
Mèo Dịch Truyện
“ . Con xem, cũng sắp thành ông già , vẫn chẳng chịu nhàn nhã , thỉnh thoảng nhà máy bên xem, cứ sợ công nhân bước nào . Mẹ ba con đúng là cái vất vả mà.”
“Bây giờ chẳng ba quan tâm đến sản nghiệp nhà ạ?” Lâm Quân Trạch lời cha vợ biện hộ đôi câu.
“Được , còn hiểu ông .” Lưu Ngọc Lan cằn nhằn thì cứ cằn nhằn, nhưng xem dáng vẻ , hiển nhiên cũng thành quen .
“ , thằng nhóc Tử Sâm , bây giờ ở bên ngoài lêu lổng mấy năm, trở về là ở quê cái khu du lịch sinh thái gì đó.” Lưu Ngọc Lan đến đứa con út khó bảo của , cũng thấy đau đầu một trận.
Mấy năm khi Cố Tử Sâm kết hôn, tuy cũng quan tâm đến sự nghiệp hơn.
Nếu thành gia lập nghiệp, Lưu Ngọc Lan vẫn thường cằn nhằn rằng nó chẳng đáng tin cậy chút nào, nhưng gì thì , bà vẫn cứ lo lắng cho nó.
“Mẹ, Tử Sâm khai phá một khu sinh thái, chính là hấp dẫn du khách tới quê tham quan, nghỉ dưỡng. Thật thì ý thức bảo vệ môi trường ở quê vẫn còn , đến lúc đó nếu khai phá thì cố gắng hết sức nên phá hư quá nhiều, ở đây núi sông, phong cảnh cũng chẳng tồi chút nào.”
“Con chuyện thể thành công ?” Lưu Ngọc Lan cảm thấy chuyện vẻ lắm.
“Mẹ, con . Người thành phố mặc dù môi trường sống hơn, nhưng bây giờ trong thành cũng nhiều xe cộ, ồn ào. Người đến cuối tuần mới một kỳ nghỉ, nên ai cũng tới thả lỏng thư giãn một chút. Đến lúc đó nếu quê khai phá , tới đây du lịch nghỉ phép, lúc về sẽ chẳng tránh việc mua sắm đôi chút đặc sản địa phương ? Vậy thì chẳng túi tiền của dân quê sẽ càng đầy hơn ?”
Cố Tri Ý kiên nhẫn giải thích. Mới đầu Lưu Ngọc Lan còn cảm thấy chuyện hoang đường, nhưng khi cô , bỗng thấy chuyện cũng là thể .
“Vậy, thì tiền đầu tư cũng ít đúng ?”