“Anh Nhị Bảo, , chúng em mới là nhóc con, cho chúng em chơi với!”
“ , đúng ! còn cái viên bi chơi như thế nào nữa.”
“ , Nhị Bảo thể cho chúng em chơi cùng ?” Trong đám đông, từng đứa bé tranh nắm lấy tay hai em, chúng chỉ sợ Nhị Bảo và Đại Bảo sẽ cho chúng chơi cùng.
Đừng mấy đứa nhóc còn nhỏ nhưng chúng nịnh bợ thế , thiếu niên Cố Tử Sâm bất ngờ mà sững sờ.
Mà với Đại Bảo và Nhị Bảo thì cần , dù cũng chỉ là đứa bé ba tuổi, còn thể ý đồ gì chứ? Chúng chỉ khen mà thôi. Muốn vây quanh , tựa như bản chính là một ông tướng con . Khiến cho trong lòng Đại Bảo và Nhị Bảo dâng lên một cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Đại Bảo ngẩng đầu lên, cực kỳ kiêu ngạo : “Được thôi! Vậy và em trai sẽ dạy cách chơi.”
Thế là lập tức xuất hiện một hình ảnh vô cùng quỷ dị, đứa bé ba tuổi ghét bỏ dạy cho mấy đứa bé lớn hơn . Mà mấy đứa bé lớn hơn cũng hề tức giận, chúng lập tức rạp đất, nhắm một mắt, mắt còn nhắm thẳng đến cái lỗ, chuẩn b.ắ.n cho viên bi lỗ.
“Ôi! Các quá ngốc ! Không như , nhắm cho kỹ!”
Mèo Dịch Truyện
“Ôi! Cháu hả? Không nhắm hết hai mắt , mở một con chứ!”
Trong khi đó, Nhị Bảo phóng khoáng, đưa chiếc chong chóng tre cho mấy đứa trẻ khác mượn, mỗi đứa chơi một , cứ thế phiên , đứa nào cũng hớn hở.
Miệng thì là Cố Tử Sâm đưa hai đứa cháu chơi, thế mà chẳng mấy chốc nhập hội cùng lũ trẻ, say sưa đánh bi... 3ee834
Trong lúc đó, ông Cố Khôn thấy trời xế trưa, bèn giục bà Lưu Ngọc Lan chuẩn cơm nước, mời cả nhà Cố Tri Ý dùng bữa mật cùng gia đình, nghỉ ngơi chút hẳn về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-134.html.]
Vốn dĩ Cố Tri Ý cũng ý định tương tự nên từ chối.
Bà Lưu Ngọc Lan lập tức dậy, bắt tay chuẩn bữa trưa.
Dù ở vùng biển , thế nhưng việc khử mùi tanh hải sản chỉ đơn thuần là dùng gừng, và khi nấu cũng nêm nếm nhiều gia vị phong phú, thành thử món ăn chẳng mấy đậm đà.
Cố Tri Ý lên, theo bà Lưu Ngọc Lan bếp lo bữa trưa. Là một sành ăn, cô hiểu rõ cách thức chế biến hải sản cho ngon miệng nhất.
Vốn là bà Lưu Ngọc Lan cũng chẳng Cố Tri Ý giúp gì sất, bởi , mỗi bảo cô bếp chẳng cô đều càng giúp càng rối tinh rối mù ? Thế nên bà dứt khoát còn ôm chút hy vọng nào.
Thế nhưng bà Lưu Ngọc Lan đỗi ngạc nhiên sự đổi của con gái. Dù giờ bà quá quen thuộc với cái kiểu cô giở mánh khóe để trốn việc, ăn , giờ đột nhiên ngày trở nên cần mẫn như , suy nghĩ thế nào bà cũng thấy bất thường.
, bà Lưu Ngọc Lan cũng chỉ thể đè nén sự nghi ngờ trong lòng, định bụng cứ thăm dò tài nghệ nấu nướng của cô con gái .
Hải sản giao cho Cố Tri Ý, bà Lưu Ngọc Lan thấy cô xử lý đấy, nên bà yên tâm vo gạo nấu cơm, chuẩn lôi mấy món đồ khô dự trữ trong nhà .
Thật , đó chính là mấy cây lạp xưởng từ Tết năm ngoái, bà định lấy thêm hai cây nữa để thêm món ngon cho bữa cơm tươm tất.
Về phần Cố Tri Ý, cô lấy cua cho trong một cái chậu lớn, tiên sẽ để chúng nhả hết bùn đất và những thứ dơ bẩn .
Còn tôm, Cố Tri Ý định bụng món tôm muối tiêu, nhưng nghĩ đến đang ở Cố gia, nguyên liệu trong tay chẳng bao nhiêu, vả cô cũng thể nào tự dưng "hô biến" gia vị quý hiếm.
Vì Cố Tri Ý gạt bỏ ý nghĩ . Cô quyết định món tôm chanh chua cay, lúc đang là mùa hè, thể dùng món khai vị thanh mát.