Ngày hôm , Cố Tri Ý thu dọn xong đồ đạc của . Cố Tử Lâm cũng xách túi lớn túi nhỏ đến. Cả nhà tiễn hai con lên xe lửa đến Kinh Đô.
Cố Tri Ý mở cửa sổ xe . Cô còn ngừng phất tay chào tạm biệt với bên ngoài.
Tam Bảo vẫn ngừng thoát , chui từ cửa sổ ôm . Chỉ tiếc Cố Tri Ý dám ôm Tam Bảo, cô sợ ôm nỡ buông tay.
“Tam Bảo ngoan, nhanh sẽ trở đón các con.”
Sau đó dặn dò mấy em thêm vài câu, Lâm Quân Trạch một bên ấm ức vô cùng.
Cuối cùng đến khi xe lửa sắp khởi hành mới nhịn mà cắt ngang họ.
“Vợ , đến đó chú ý giữ ấm, đến nơi nhớ đánh điện báo bình an về cho , rảnh thì thư cho , đến lúc đó xem gần chỗ em ở điện thoại , gửi cho điện thoại. Còn ...”
Anh dặn dò đủ thứ chuyện, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng cơ hội nữa, hai em lộ vẻ tức giận cha của .
Cha là chứ? Cha thật quá đáng!
Sau cùng hai em cũng chỉ kịp với Cố Tri Ý một câu: “Mẹ, nhớ nhớ con nha! Viết thư cho con nữa!” Nói xong sức vẫy tay.
Dường như Tam Bảo cũng ý thức gì đó đúng lắm, đặc biệt là thấy bóng dáng càng lúc càng xa.
“Oa!” lập tức òa lên.
Xe lửa chạy một đoạn, Cố Tri Ý thò đầu khỏi xe , thấy Tam Bảo đến đau lòng nhưng tay còn liều mạng nhào về phía của cô. Trong lòng Cố Tri Ý lúc thật sự như lửa đốt, ruột gan thắt . Từ khi sinh Tam Bảo đến bây giờ, đây là đầu tiên cô xa mấy đứa trẻ, lúc cô mới thấu hiểu câu ngạn ngữ xưa rằng: Cái gọi là cha và con cái, chính là một cuộc tiễn biệt cứ xa dần, cho đến lúc rời xa hẳn.
Lúc Cố Tri Ý mới cảm nhận rõ ràng.
Chờ cho đến khi còn thấy họ nữa, Cố Tri Ý mới rụt đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-491.html.]
Dù xe lửa sẽ càng lúc càng nhanh, nguy hiểm còn kể, mà sức gió quá lớn tạt mặt cũng đau nhức.
Cố Tử Lâm cảnh chia ly là thế nên dứt khoát cho con Lâm Tú Mai đến tiễn .
Trở chỗ , Cố Tri Ý len lén lau nước mắt thì thấy một thím ở phía đối diện, bà cô : “Em gái , nỡ xa con cái chứ gì!”
Cố Tri Ý ngượng ngùng. Bị thấy cũng chỉ gượng : “Vâng ạ, đầu tiên rời xa mấy đứa bé ạ.”
“Cũng đối diện với những việc như thế thôi, quen thì sẽ , sẽ quen thôi.” Người phụ nữ trung niên chuyện bằng giọng điệu của từng trải.
Cố Tri Ý khẽ gật đầu. Có lẽ !
Sau đó, hai cũng thêm gì. Sau khi Cố Tri Ý cất hành lý xong thì một tiếng với Cố Tử Lâm, nhà vệ sinh rửa mặt.
Chuyến Kinh Đô mất nhiều ngày ròng rã, đường sá xa ngái thêm buồn tẻ. Vậy nên, rỗi việc là Cố Tri Ý lôi sách nghiền ngẫm, coi như để lấp đầy thời gian đằng đẵng.
Còn về phần Cố Xảo, đêm qua mãi đến quá nửa đêm mới sinh nở . Không ngờ cô sinh hạ một bé trai kháu khỉnh.
Bên nhà Trần, bà cũng gượng gạo lắm mới dành cho cô một cái hòa hoãn hơn.
Mèo Dịch Truyện
cũng chỉ vẻn vẹn . Dẫu Cố Xảo sinh quý tử nối dõi tông đường, khao khát rời trong lòng cô càng thêm cháy bỏng. Đặc biệt, mỗi khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Trần Tuấn Nhân , cô thấy rùng sợ hãi.
Thế nên, kế sách mắt chỉ còn cách là trốn khỏi nơi đây. Đến lúc đó, chẳng sẽ như chim sổ lồng, trời cao mặc sức vẫy vùng .
Chỉ là lúc mới sinh nở xong, cơ thể vẫn còn yếu ớt, Cố Xảo thầm nghĩ, đợi mấy ngày nữa cơ thể hồi phục đôi phần, cô sẽ tìm cơ hội cao chạy xa bay.
Còn về hai cô con gái và đứa con trai mới lọt lòng, chúng ngoài suy tính của cô .
Song, cuối cùng Cố Xảo vẫn thể nào rời .