Ngày thường, thời điểm Cố Tri Ý ở nhà, hai đứa đều cần nhắc nhở gì, tự giác mà rửa chén.
Ngày hôm nay, chúng nó cảm giác giống như bố ép buộc, tình nguyện mà việc.
Hai đứa nó trong lúc rửa chén còn quên buôn chuyện, phàn nàn với một chút về ông bố khó tính nhà .
Tam Bảo tự chơi ở một bên, Lâm Quân Trạch bên liền bắt đầu nũng với Cố Tri Ý.
"Vợ , chúng sinh một đứa con gái nha."
Ước mơ con gái bất diệt của Lâm Quân Trạch trỗi dậy.
"Bộ em cần học hả? Nếu , cứ chờ đến kiếp ?"
Cố Tri Ý , thật đúng là chuyện thì thấy đau lưng. Chuyện con cái sinh là sẽ sinh luôn ? Hơn nữa, ai mà liệu đứa tiếp theo tiếp tục là con trai nữa ? Đến lúc đó, trong nhà thể trực tiếp thành lập "một đội bóng" luôn .
Lâm Quân Trạch Cố Tri Ý đến mức nên lời. Hiện tại đúng là là thời điểm thích hợp để sinh con, nhưng mà...
Lâm Quân Trạch ghé sát tai của Cố Tri Ý, nhẹ giọng : " mà, vợ , nếu như mang , chúng liền sinh ."
Cố Tri Ý lập tức cứ chằm chằm như , cái gã đàn ông , còn cho là khác tính toán trong lòng ?
Cái gì gọi là mang liền sinh, mang như thế nào? Chẳng là xem chịu cho ?
Chỉ là, "kế Trương Lương", em "thang bỏ tường". Cố Tri Ý vẫn phối hợp mà gật gật đầu.
Cố Tri Ý dễ dàng đồng ý, đương nhiên là để Mông Mông lí do. Dù thì chỉ cần Lâm Quân Trạch là . Cô còn đang vì sự cơ trí của bản mà tự tán thưởng đây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-553.html.]
Trong lòng Lâm Quân Trạch nghĩ, bản trong thời gian nỗ lực thêm một chút, chừng con gái nhỏ nhà sẽ thực sự xuất hiện đó?
Buổi tối, chờ đến lúc mấy đứa nhỏ đều đuổi sang một căn phòng khác, thì đêm riêng tư của hai vợ chồng Lâm Quân Trạch mới bắt đầu.
Cái tên đàn ông thô lỗ là từ lúc nào bắt đầu trở nên thô lỗ như nữa. Trước đây tính cách vô cùng mạnh bạo, hiện nhiều thêm một tia ôn nhu.
Lần vồ vập như những , mà là từ từ, chậm rãi. Tràn ngập nhu tình mật ý, đầu tiên là khơi mào cảm xúc cả cơ thể của cô, đó dần dần tăng thêm nhiệt.
Mèo Dịch Truyện
Hơi thở của hai đan chéo ...
Đêm. Vẫn còn dài.
Chẳng qua, cuối cùng là vì Cố Tri Ý sức ngăn cản, nên nào đó mới kiềm chế đôi chút.
Ừm, cũng chỉ là đôi chút mà thôi.
Sáng hôm , Cố Tri Ý hề dậy muộn, nhưng cả vẫn rã rời thôi.
Nhị Bảo nhóc ôm lấy eo, vẻ mặt đau lòng hiện rõ.
“Mẹ ơi. Có cũng giống con hồi ngủ ngoan nên lăn xuống gầm giường ạ?”
Cố Tri Ý:!!?
Con tự ngã xuống, đừng lôi chứ! Cố Tri Ý chực giận, nhưng thấy biểu cảm ngây thơ cùng sự lo lắng dành cho của Nhị Bảo, cô chỉ đành nuốt ngược cơn giận xuống họng. Cô gượng đáp thằng bé: “Không , đây là ba ba đá trúng đó.”
Cố Tri Ý trực tiếp đẩy hết trách nhiệm sang cho .