“Em ăn ở bên nhà nghỉ , ở đây đều là phần để cho .”
Cảm giác giống như Lâm Quân Trạch đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Nghe nhẹ nhàng gật đầu, cúi xuống ăn bữa sáng của .
Cố Tử Ý: “…”
Ba chén cháo, chiếc cặp lồng giữ nhiệt sạch bóng còn thừa gì cả. Cố Tử Ý còn cảm thấy bình chắc cũng chẳng cần rửa nữa.
Lâm Quân Trạch ăn xong mới Cố Tử Ý: “Vất vả cho em. Em nấu ngon lắm!” Sau đó vẫn quên thêm một câu: “Anh thích!”
Mèo Dịch Truyện
Haizz, đàn ông là thế đấy! hiểu .
Bất quá lúc bầu khí cũng quá đỗi ngượng nghịu, Cố Tử Ý vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Được thôi!
Cứ thế, sự ngượng nghịu càng thêm chất chồng.
“Vậy…”
“Anh…”
“Anh !” “Em !”
Cuối cùng vẫn là Cố Tử Ý mở miệng : “Vậy em nhờ Cương Tử nhé!” Nói xong, cô cũng mặc kệ hổ, vòng qua Lâm Quân Trạch ngoài.
Cương Tử ở hành lang, lúc cũng ăn sáng xong. Cố Tử Ý nhờ bước phòng, còn bản đến phòng khám của bác sĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-57.html.]
Cô gõ cửa phòng việc, mấy bác sĩ bên trong đều về phía Cố Tử Ý đang bên ngoài: “Xin chào ạ! là nhà của Lâm Quân Trạch, hiểu thêm về tình trạng chấn thương của .”
Vừa xong, Cố Tử Ý thấy một bác sĩ mặc áo khoác trắng, hai bên tóc mai bạc trắng lên, : “ là bác sĩ phụ trách của doanh trưởng Lâm đây, cô là vợ ?”
Cố Tử Ý gật đầu : “ ạ! Bác sĩ, hỏi thăm một chút, chân của lão Lâm nhà chúng …”
Bác sĩ cũng lúc bên trong đoàn quan tâm đến tình hình của Lâm Quân Trạch. Ông bảo Cố Tử Ý xuống , với cô một thuật ngữ chuyên môn, đó giống như sợ cô thấy khó hiểu nên thêm một câu: “Trước mắt thì tình trạng vẫn chuyển biến , nhưng cụ thể thế nào còn đợi đến lúc khi hồi phục mới rõ .”
“Được , hiểu . Nếu cần nhà chúng phối hợp gì, xin bác cứ việc .” Cố Tử Ý chân thành đáp.
Bác sĩ Trần thấy Cố Tử Ý vác bụng bầu lớn đến đây chăm sóc cho chồng thì thể đoán tình cảm của họ sâu sắc, mà thấy Cố Tử Ý chịu phối hợp, vì ông cảm thấy vui.
Làm bác sĩ, họ sợ nhất là bệnh nhân và nhà bệnh nhân chịu hợp tác để chữa trị, nếu sẽ bất lợi cho việc bác sĩ triển khai chữa bệnh.
“Có câu của cô, chúng cũng yên tâm . Thật sự chúng cực kỳ hi vọng chân của đoàn trưởng Lâm thể hồi phục , dù thì đoàn cũng hề tổn thất một cán bộ chỉ huy xuất sắc như .” Bác sĩ Trần xong còn cởi mở.
Sau đó đến một điều cần chú ý thì Cố Tử Ý cũng rời khỏi văn phòng việc của bác sĩ.
Khi hai họ chuyện cũng hề tránh nơi khác, văn phòng thường là mấy chung một gian. Chờ đến khi Cố Tử Ý rời khỏi văn phòng thì các bác sĩ mới bắt đầu chuyện.
“Đây chính là vợ của doanh trưởng Lâm thương dạo ? Cô trông cũng thật duyên!”
“ ! Nghe cô ở nông thôn, thế nhưng giống nhà quê chút nào.”
“Còn kể tình cảm vợ chồng của doanh trưởng Lâm thật sự , mang thai thế mà vẫn đến chăm sóc . Chậc chậc!” Một bác sĩ nam khác xen .
Lúc một bác sĩ nữ trẻ tuổi giọng chua ngoa: “Chỉ mới diện đồ thành thị, mấy tưởng là thành thị ? thấy tình cảm của họ cũng đến thế .” Cô gái với khuôn mặt thanh tú, chỉ là xương gò má cao, vẻ chanh chua, mà các bác sĩ khác cũng suy nghĩ của cô nên gì thêm nữa, mà chuyển sang đề tài khác.
Thấy mấy khác phụ họa theo , bác sĩ nữ tên là Viên San, cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Hừ! là đồ hồ ly tinh.”