Lâm Quốc Bình suy nghĩ kỹ tất cả vấn đề liên quan. Anh em ruột thịt cũng cần tính toán cho rõ ràng, minh bạch.
Nhà lão tứ giúp hết cũng khó khăn, vả việc trải đường cho các em trong nhà cũng khách quan lắm.
Bây giờ lão tam vẫn còn đang học. Lâm Thúy Vân cũng quá sốt ruột.
hôm nay nhà lão nhị ăn nên buổi tối lúc về nhà, chị vẫn nhắc đến chuyện một nữa.
“Cha của mấy đứa nhỏ ơi, xem, nhà hai buôn bán, em theo hỗ trợ thì thế nào? Đến lúc đó thể kiếm thêm mấy đồng tiền cho gia đình cũng đến nỗi nào.” Lâm Thúy Vân khéo léo trong những việc quản gia tề gia nội trợ.
Đặc biệt là hiện tại, khi Lâm Thanh Bách còn đang học đại học, chị rõ bản cũng nên quá cản trở con đường học vấn của con.
Vì khi thấy Lâm Quốc Bình buôn bán, vợ lão tam cũng nảy suy nghĩ theo trợ giúp buôn bán, kiếm thêm chút thu nhập.
“Không cần em cực khổ như . Chưa đến hai năm nữa là sẽ nghiệp , đến lúc đó thể để cho hai con em sống đủ đầy qua ngày.”
Lâm Thanh Bách cũng ý nghĩ để Lâm Thúy Vân vất vả kiếm tiền nuôi gia đình. Nói thế nào thì thời đều mang tư tưởng chủ nghĩa nam quyền, vì việc kiếm tiền vẫn là điều mà đàn ông nên suy nghĩ.
Mèo Dịch Truyện
lúc nếu Lâm Thúy Vân hỗ trợ cũng cả, bởi vì bây giờ bắt đầu ăn thì trong nhà chắc chắn sẽ nhiều vị trí cần hỗ trợ, thể sẽ giúp đỡ chút ít, còn việc tính tiền công thì là chuyện khác. 8f208c
“Được , đến lúc đó chúng cứ chờ xem nhà hai bên thế nào !”
Buổi tối hôm đó, mấy em Lâm gia về phòng của thì mỗi gia đình nhỏ đều bàn bạc tìm hướng riêng cho từng nhà.
Nói tóm , đều vô cùng hy vọng một tương lai tươi sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-684.html.]
Năm 1979 chắc chắn là một năm bình thường.
Bên lúc ăn tết, họ hàng thích đến nhà Lâm gia và Cố gia đều sắp đến Bắc Kinh, điều hâm mộ đến c.h.ế.t .
Còn ? Họ thấy Lâm bắt đầu khen lấy khen để, lời tiếng ngớt.
“Vẫn là Hải Anh phúc lớn, sinh mấy đứa con, đứa nào đứa nấy đều giỏi giang cả, cưới con dâu về cũng nết, bây giờ còn cho mấy đến Bắc Kinh. Nghe là xa lắm đó!”
“ , xe lửa gần nửa tháng trời cơ, mấy còn thấy nơi đến , còn chuẩn quần áo đầy đủ cho nhà Hải Anh nữa chứ.”
Thím Lưu ở bên cạnh khoa trương .
“Ôi chao, cái áo khoác quý hiếm chừng nào chứ!” Tất cả đều ném ánh mắt hâm mộ về phía Lâm.
Quả thực điều Lâm nở mày nở mặt.
đây đều là những đồng hương với , khen thì cũng thể cứ thế mà nhận, còn khiêm tốn vài lời cho phép.
“Không , , đều do mấy đứa nhỏ chịu thua kém cả thôi. Còn đến Bắc Kinh chính là để chăm sóc cho vợ lão tứ, còn vì sắp sinh ?”
“Ôi chao, nhà thông gia của bà bên cũng cùng. Thế thì chắc chắn là ruột đến chăm sóc, còn bà cứ an tâm mà chơi cho vui về !” Thôn Phúc Lâm và thôn Cố Gia cũng cách xa lắm, nên chỉ cần chút tin đồn là hai thôn đều rõ cả.
Còn ? Họ đều hai vợ chồng cố gia cũng sắp , như thế chắc chắn là vì ruột yên tâm nên tự đến đó chăm sóc con gái.
“Nghe bà kìa, việc chăm sóc thế đều giống ?” Mẹ Lâm lập tức phản bác, mà như bà là chồng .