Năm nay, Tam Bảo bắt đầu trường cấp I cùng với các của , đối với thằng bé, việc còn lạ lẫm lắm, học về chuyện gì ho, bé đều tíu tít kể cho .
“Mẹ, hôm nay lớp, con ăn vụng nhưng cô giáo tóm gọn.”
Tam Bảo xong thì vẻ mặt ngượng nghịu.
Bình thường đúng là Cố Tri Ý vẫn để các con mang theo chút quà bánh, kẹo ngọt trường học, chỉ là cô ngờ Tam Bảo táo tợn đến thế.
Lúc , Cố Tri Ý xong việc, bèn rảnh rang hỏi chuyện Tam Bảo:
“Vậy cô giáo gì với con? Hay là con đói bụng quá nên mới ăn vụng hả con?” Cố Tri Ý hỏi.
Ai ngờ Tam Bảo lắc đầu.
Cố Tri Ý càng thêm khó hiểu, còn kịp hỏi vì đói bụng , thằng bé rằng: “Mẹ, cô giáo con cái gì thì chia sẻ với các bạn học.”
Cố Tri Ý gật nhẹ đầu. Cô giáo thế thì cũng chẳng gì đáng .
“Con với cô giáo rằng nên vẻ cô giáo vui lắm.” Tam Bảo .
Cố Tri Ý đang định uốn nắn Tam Bảo, dạy con san sẻ quà bánh cho bạn bè, thì bỗng thằng bé : “Thế nhưng con nhiều thứ bé tí ti để mà moi như ạ.” 8f208c
Cố Tri Ý choáng váng, suýt nữa thì cô bắt Tam Bảo quỳ gối . Cái thằng nhóc nghịch ngợm .
Nhị Bảo là hai thể chịu nổi nữa, bèn kéo Tam Bảo sang một bên, nhỏ nhẹ dạy dỗ em trai.
“Anh hai, gì ? Em còn kể hết với .” Tam Bảo bất mãn lên tiếng.
Nhị Bảo vỗ trán , thằng bé đành bất lực với Tam Bảo.
“Tam Bảo, mấy chuyện thế , về con đừng nữa. Hôm nay là tiệc đầy tháng của em trai và em gái, còn khách khứa nữa, em thế sẽ chê đấy.”
“Hả? Thế nhưng con chỉ kể cho thôi mà.” Tam Bảo bất mãn lẩm bẩm .
“Vậy em đợi đến tối ai thì lén lút kể với !” Cuối cùng Nhị Bảo cũng nghĩ một cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-737.html.]
Mèo Dịch Truyện
“Được thôi.” Sau cùng thì Tam Bảo cũng đành miễn cưỡng mà đồng ý với cách của Nhị Bảo.
Cuối cùng Cố Tri Ý vẫn chào hỏi khách khứa.
Thật sự là nếu cái thằng nhóc Tam Bảo quấn quýt, líu lo thêm vài câu thì lẽ huyết áp của Cố Tri Ý sẽ vọt lên mất thôi.
Đứa nhỏ , đến trường học hành cái gì thế nữa!
Cố Tri Ý thể cảm nhận trái tim của cô như bóp nghẹt .
Buổi trưa giống như Cố Tri Ý dự liệu, thế là bày hai mâm cỗ, trẻ con một bàn, lớn một bàn.
Mọi chỉ đơn giản là cùng ăn một bữa cơm đầm ấm.
“Hôm nay, tiên chúng xin chân thành cảm ơn đến chung vui chúc mừng hai đứa cháu nhỏ nhà chúng đầy tháng. Nào nào nào, đều là trong nhà cả, cứ tự nhiên nhé!”
Cha Lâm lên vài câu mở đầu mang tính xã giao.
Những khác thì nô nức dậy, lượt gửi lời chúc mừng cho hai đứa bé.
“Mời cả nhà xuống, xuống nào, đều là trong nhà, gì mà khách sáo.” Cha Lâm xong thì mời dùng bữa.
Trên bàn cơm thỉnh thoảng râm ran dăm ba câu chuyện.
Một nhóc Hà Thúy ôm ấp, nhóc còn ngoan ngoãn chiếc giường con.
Trước đó Hà Thúy dùng bữa xong, nên lúc , khi đang dùng cơm thì chị đỡ đần trông chừng mấy đứa nhỏ.
Mà hiện tại thì hai nhóc tỳ cũng mới bừng tỉnh giấc.
Hồi rảnh rỗi, Lâm Quân Trạch cùng cha Lâm tự tay đóng một chiếc giường gỗ nhỏ, nếu bận ẵm bồng, hai nhóc tỳ sẽ đặt chiếc giường .
Vậy mà lúc , Đoàn Đoàn đang ẵm, còn Viên Viên, chú em trai, yên giường.
Đoàn Đoàn tính tình phần bướng bỉnh, hễ thấy ai ôm em trai mà bỏ quên , là cô bé sẽ lập tức òa .