Vào những năm tháng , khái niệm về nhà vệ sinh như bây giờ còn là điều xa xỉ. Bình thường, đều đào một hầm cầu cạnh nhà, dùng thêm chút rơm rạ phủ lên, xung quanh rào bằng tre trúc thô sơ. Bên trong hầm đặt hai khối đá lớn để chỗ đặt chân, mỗi nơm nớp lo sợ thể rơi xuống. Bởi , Cố Tử Ý thường để mấy đứa bé giải quyết luôn trong sân.
Khi các con đại tiện, chúng sẽ lên bô nhỏ, và với vai trò , Cố Tử Ý đành vất vả dọn dẹp cho các con. Cũng may, vợ cũ của (nguyên chủ) vốn là ưa sạch sẽ, ngày nào cũng tắm rửa. Bởi , cô tự quây một góc trong nhà thành buồng tắm tạm, giờ đây thuận tiện cho Cố Tử Ý.
Gọi là nhà vệ sinh cho oai, chứ thực tình cũng chỉ là một góc dựa tường, che bằng tấm rèm cũ, tạo thành một ô vuông nhỏ đủ cho việc tắm rửa. Dù thì, một nhà còn đặt hẳn một cái thùng trong phòng và giải quyết luôn tại đó.
Cố Tử Ý biến căn phòng thành nơi chứa đồ lặt vặt. Nếu dùng chỗ đại tiện mỗi ngày, cái mùi ám trong nhà chắc khó lòng chịu nổi. Dẫu , để tắm táp thì vẫn tươm tất. Cứ kéo tấm rèm vải , ở trong đó thể kì cọ sạch sẽ.
Trước khi trời tối hẳn, trong nhà đều tắm rửa xong xuôi. Cố Tử Ý lập tức gom hết quần áo giặt, đó phơi cây sào trong sân. Đương nhiên, Cương Tử tự giặt quần áo của .
Đến khi xong hết việc, lúc mới yên vị trong sân hóng mát. Mẹ Lâm đến nhà, tay còn mang theo một chiếc giỏ nhỏ.
Cố Tử Ý thầm nghĩ, lẽ vì con trai ruột về nhà nên Lâm mới quản ngại, ngày nào cũng ghé thăm mấy bận. Khi Lâm Quân Trạch về, cô từng thấy bà chồng sốt sắng đến thế.
Oán thầm thì oán thầm, nhưng Cố Tử Ý vẫn lên đón lấy chiếc giỏ nhỏ tay Lâm, hỏi: “Mẹ, mang cái gì đến ạ?”
Mẹ Lâm hiền: “Năm nay, nhà đẻ của chị dâu cả con trồng dưa hấu, nên cho nhà mấy quả. Mẹ mang đến cho các con, con cứ thả xuống giếng mát, cắt ăn!”
Đại Bảo và Nhị Bảo ở phía thấy dưa hấu mát lạnh thì hăng hái đòi Cố Tử Ý cắt ngay. Vẫn là Cương Tử nhanh tay xách giỏ dưa bếp cắt hộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-91.html.]
Mèo Dịch Truyện
Mẹ Lâm thêm: “Cha con nghĩ thu hoạch cũng xong , bảo các con xem ngày nào đó về nhà ăn bữa cơm nhé.”
Cố Tử Ý trả lời, chỉ khẽ liếc về phía Lâm Quân Trạch. Anh gật đầu đáp: “Vâng! Mẹ, đến lúc đó chúng con sẽ sắp xếp ạ.”
Mẹ Lâm tươi rạng rỡ, tay xách chiếc rổ mà rảo bước về nhà. Cố Tử Ý định tiễn bà ngõ, nào ngờ chồng thoắt cái khuất, nhanh nhẹn đến nỗi chẳng giống một phụ nữ lớn tuổi.
Mọi ăn dưa hấu, hóng gió đêm dịu mát, lắng tiếng ve vẫn còn kêu ran cây. Cố Tử Ý nhắm hai mắt , thực sự cảm nhận nhịp sống chân thực của thời đại , một cảm giác thư thái, thoải mái mà bản cô từng trong quá khứ.
Cô , trong mắt đàn ông đang bên cạnh, cô lúc là một bức tranh phong cảnh hữu tình nhất. Thật sự cô đang ngắm phong cảnh, còn đang ngắm cô, giữa họ dường như một dòng chảy cảm xúc mơ hồ, tinh tế, mà bất cứ ai ngoài cuộc cũng khó lòng thấu hiểu.
Không từ lúc nào Cương Tử dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo mất, chờ đến khi Cố Tử Ý mở mắt lên, đầu sang thì hai bốn mắt .
Vẫn là Cố Tử Ý đành phá vỡ bầu khí ngượng nghịu .
“Vậy… chúng nhà thôi!”
Sau đó, cô khẽ sờ lên gương mặt nóng của , giả vờ lơ đễnh gọi tên Đại Bảo và Nhị Bảo, cứ như đang tự dối lòng .
Lâm Quân Trạch thấy vẻ bối rối của cô thì thấy buồn , nhưng vẫn phối hợp : “Hẳn là mấy đứa nhỏ trong hết , chúng cũng thôi.”