Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-02-25 13:26:09
Lượt xem: 983

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Uông Thanh đột nhiên lên, chỉ mũi Cố Nguyệt Hoài mà quát: “Cô! Cô cái gì thế hả?”

Nhân viên bán hàng của xã cung ứng là một trong “Tám công xã lớn”, ai thấy mà thổi phồng vài câu?

Đây là đầu tiên cô thấy dám ở mặt cô châm chọc trào phúng , về đến xã cung ứng nữa ?

Những nhân viên bán hàng còn , bao gồm cả Diêu Mỹ Lệ cũng về phía Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt kinh ngạc. Bọn họ cũng quen thấy dân khúm núm, e sợ đắc tội với bọn họ, kiểu cứng rắn thế thật sự khá.

Cố Nguyệt Hoài nhún vai, : “Nói sai ? cho rằng loại nhân viên công xã biên chế như mấy đều là đồng chí tố chất cao, giác ngộ cao, phẩm đức cao, cho đến khi thấy cô thì mới nông cạn.”

“Các ngươi kiếm tiền từ quốc gia, ăn lương thực hàng hóa của quốc gia, khiến cực kỳ hâm mộ, nhưng đối xử cay nghiệt với dân chúng của quốc gia như thế. Thử hỏi, cô ghế của xã cung ứng thấy chột ?”

Những lời thể là một phát ăn ngay, khiến sắc mặt Uông Thanh xanh trắng đan xen, cánh tay chỉ mũi Cố Nguyệt Hoài cũng run rẩy thôi.

Cố Nguyệt Hoài cũng lười để ý, lựa chọn quầy một phen, : “Loại , bán thế nào?”

Diêu Mỹ Lệ lấy tinh thần, cô Cố Nguyệt Hoài với vẻ tò mò, đột nhiên phát hiện trông cô chút quen mắt, nhưng cụ thể là quen ở chỗ nào thì ngay.

thoáng qua nguyên liệu Cố Nguyệt Hoài chọn, là màu lam nhạt hoa nhỏ, : “Nguyên liệu là chất vải diềm bâu bình thường hoa, một mét chín hào năm, cùng phiếu vải ba thước, cô xem cô lấy bao nhiêu?”

Cố Nguyệt Hoài nghĩ nghĩ, : “Một mét năm .”

Người lớn quần áo đại khái cần hai thước rưỡi vải, trẻ con bốn tuổi, ước chừng hơn một mét.

Diêu Mỹ Lệ gật đầu, lấy thước và kéo chuẩn đo đạc cắt vải.

Lúc Uông Thanh mới kịp phản ứng, lập tức quát lớn: “Không ! Không thể bán cho cô ! đồng ý bán cho cô !”

Diêu Mỹ Lệ nhướng mày, để ý tới, vẫn tiếp tục cắt nguyên liệu vải trong tay, Uông Thanh nổi giận, tiến lên hung hăng đẩy Diêu Mỹ Lệ, lấy vải về: “ !”

Diêu Mỹ Lệ đẩy ngã, đau đớn kêu lên một tiếng.

Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài trở nên lạnh lẽo, còn chuyện, đột nhiên thấy hoảng hốt hô lên: “Chảy máu! Mỹ lệ chảy m.á.u ! Mau trung tâm y tế!”

Đôi môi đỏ mọng của cô mím chặt, Diêu Mỹ Lệ.

Thì Uông Thanh khống chế sức lực, đẩy Diêu Mỹ Lệ góc quầy, khiến đầu cô rách. Máu từ thái dương chảy xuống, chút giống với tư thế của cô khi mới sống Trần Nhân đẩy ngã đó thương.

Uông Thanh cũng về phía Diêu Mỹ Lệ, thoáng chốc tay ôm vải vóc run lên, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, đáy mắt cũng xẹt qua tia hoảng loạn.

vội vàng : “Không ... Không , là do cô vững! Là do cô !”

Uông Thanh nhưng ai để ý, Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến mấy chữ “Con dâu bí thư công xã” nhắc tới, Diêu Mỹ Lệ ôm đầu, vẻ mặt đau đớn, bèn chủ động xin : “ đưa cô đến trung tâm y tế cho.”

Mấy nhân viên bán hàng cầu còn , vốn bọn họ cũng dính dáng đến khúc mắc giữa các đồng nghiệp, huống chi bây giờ là giờ việc, bọn họ đưa Diêu Mỹ Lệ đến trung tâm y tế, tiền lương tính như thế nào đây?

Chuyện theo lý giao cho Uông Thanh, nhưng bộ dáng của cô , đưa đến trung tâm y tế là thể nào.

Hôm nay Cố Nguyệt Hoài chủ động đề nghị giúp đỡ, xem như giải quyết phiền toái giúp họ, nhóm bán hàng liên tục cảm ơn: “Vậy phiền đồng chí ! Mỹ Lệ xin nhờ cô!”

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, đỡ Diêu Mỹ Lệ rời , để một câu.

“Đồng chí Mỹ Lệ thể thương ở đầu một cách oan uổng, vị đồng chí nhân viên bán hàng cay nghiệt , hi vọng cô chuẩn tiền thuốc men và phí trễ nải công việc, dù đều là nhân chứng, báo cáo đến đồn cảnh sát thì cô cũng hết đường chối cãi.”

Bởi vì cái gọi là tường đổ đẩy, nhóm nhân viên bán hàng còn vốn thích Uông Thanh ghen tị, xong lời Cố Nguyệt Hoài , đều nhao nhao phụ họa: “ đấy Uông Thanh, Mỹ Lệ là do cô đẩy, chúng đều thấy!”

Nguyệt

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-119.html.]

Tay Uông Thanh run đến mức lời, cho đến khi Cố Nguyệt Hoài đỡ Diêu Mỹ Lệ xa, mới thở hổn hển.

lập tức ném vải lên quầy, vội vàng vàng rời khỏi xã cung ứng.

“Cô ? Đừng là chạy trốn nhé?” Một nhân viên bán hàng lớn tuổi chần chờ hỏi.

Một nhân viên bán hàng khác với giọng điệu chua xót: “Trốn? Cô nghĩ quá nhiều , chắc chắn tìm chỗ dựa vững chắc thôi. Mỹ Lệ đáng thương chia tay với Tần Mục, nếu chẳng đến phiên Uông Thanh vẻ?”

*

Cố Nguyệt Hoài trong trung tâm y tế, bác sĩ băng bó vết thương cho Diêu Mỹ Lệ.

Vết thương đầu cô từ khi chiếm gian Tu Di lâu biến mất, nước giếng gian tuy rằng thể kéo dài tuổi thọ, nhưng đối với loại vết thương nhỏ bệnh nhẹ thì vẫn tác dụng, khiến cô để một vết sẹo nào.

Băng bó vết thương xong, bác sĩ dặn dò một phen đụng nước, hai mới rời khỏi trung tâm y tế.

Diêu Mỹ Lệ sờ sờ băng gạc đầu, đầu Cố Nguyệt Hoài ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy ấm áp, : “Cảm ơn đồng chí, là Diêu Mỹ Lệ, còn tên cô là gì?”

Cố Nguyệt Hoài , thản nhiên : “Cố Nguyệt Hoài.”

“Nguyệt Hoài, thể gọi cô như ?” Diêu Mỹ Lệ nghiêng đầu cô, giọng điệu tuy rằng nhẹ, ánh mắt thiện.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô trầm ngâm một lát, hỏi: “Lần tới xã cung ứng, tháng cô sẽ kết hôn? Là con trai nhà bí thư công xã?”

Diêu Mỹ Lệ dừng bước, ngược cảm thấy mạo phạm, dù đối với dân chúng nhà nghèo, bí thư công xã xem là chức vụ lớn, ngẫu nhiên thấy thì luôn hỏi thêm vài câu mà.

hít sâu một , cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng để : “Vốn định kết hôn, nhưng hai ngày chia tay .”

Chuyện đối với cô ảnh hưởng thể lớn, ngay cả công việc cũng mất nhiệt tình, chuyện chia tay , ngay cả trong nhà cũng hiểu. Bảo cô về níu kéo cuộc hôn nhân , trong lòng đồng nghiệp cũng thấy vui sướng khi khác gặp họa, còn cô chỗ để phát tiết.

Hôm nay Cố Nguyệt Hoài nhắc tới, cô cảm giác thỏa thích trút hết.

Diêu Mỹ Lệ định lên tiếng, chợt Cố Nguyệt Hoài như điều suy nghĩ hỏi: “Cho nên, là Tần Mục ?”

“Cô Tần Mục ?” Diêu Mỹ Lệ ngạc nhiên, đầu nghiêm túc Cố Nguyệt Hoài vài , càng càng cảm thấy quen mắt. Sau một hồi lâu, bỗng nhiên ánh mắt lóe sáng, khiếp sợ thốt : “Cô là con gái của dì Lâm?”

Đột nhiên mấy chữ “dì Lâm”, Cố Nguyệt Hoài chút cảm giác như qua một đời.

Diêu Mỹ Lệ chút kích động, hỏi thêm một câu: “Có đúng ? Cô chính là cô con gái mà dì Lâm sinh ? Mọi trông giống , nhất là đôi mắt , thật sự như một khuôn đúc !”

Cố Nguyệt Hoài cụp mắt, thản nhiên : “Vậy ?”

Có lẽ chú ý thấy cô hăng hái lắm, nghĩ gia đình mà cô vốn định gả đến là gia đình thứ hai của Cố Nguyệt Hoài, vẻ kích động mặt Diêu Mỹ Lệ rút về, trở nên chút hậm hực, hổ : “Xin, xin .”

Cố Nguyệt Hoài bật : “Xin gì? Cô gì sai .”

Diêu Mỹ Lệ cắn cắn môi, nụ bên môi Cố Nguyệt Hoài, nhỏ giọng : “... Thật sự thích dì Lâm, dì dịu dàng hiền lành lắm.”

Dịu dàng? Hiền lành?

Cố Nguyệt Hoài suýt nữa tiếng, cô là như ?

Không, ít nhất ở trong mắt cha cô, cô là một phụ nữ nhiệt tình, cởi mở, văn hóa, suy nghĩ, cá tính, nếu khi sinh cô dứt khoát kiên quyết rời , lựa chọn gả cho thành phố.

 

Loading...