Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-02-25 13:45:23
Lượt xem: 949

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gương mặt Điền Tĩnh đầy oán hận, lúc ngẩng đầu chuyển thành dáng vẻ uất ức, trong hốc mắt cô rưng rưng nước mắt, lóc kể lể: “Bí thư chi bộ, thật sự , ... chỉ đang... Đang tìm chứng cớ nhà họ Cố ý đồ bất chính mà !”

“Chứng cứ ý đồ bất chính?” Động tác rít tẩu thuốc của Vương Phúc dừng , giọng vô cùng nghi hoặc.

Trong con ngươi đen nhánh của Cố Nguyệt Hoài hiện vẻ kinh ngạc, cô thật sự ngờ, khát khao sống sót của Điền Tĩnh mạnh mẽ đến . Để thể thoát khỏi cảnh tượng khó khăn , bại lộ chuyện nơi đồ cổ vàng bạc.

“Bí thư chi bộ, tổ tiên... Tổ tiên nhà họ cố là địa chủ, hẳn là đều chứ?” Cô lau nước mắt, lên tới mảnh đất xới, thấp giọng : “Nơi chôn cất tiền bạc châu báu của nhà họ Cố.”

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Cố Chí Phượng đổi sắc mặt, Điền Tĩnh với vẻ dám tin.

Việc ngay cả ông cũng , Điền Tĩnh ?

Vương Phúc cũng hút nữa, Điền Tĩnh với vẻ mặt khiếp sợ: “Cô gái , cô cái gì?”

Giờ đây Điền Tĩnh tỉnh táo , đập đạp đất ở chân, năng hết sức khí phách: “Địa chủ bóc lột nông dân, khi đánh ngã thì như côn trùng trăm chân c.h.ế.t còn giãy giụa, nơi chôn giấu kho báu giúp nhà Cố Chí Phượng trở !”

Nếu như chỉ hoài nghi, thì khi Điền Tĩnh , bắt đầu ồ lên.

“Có cô gái nhà họ Điên điên ? Lời còn thể lung tung?”

thấy giống, tổ tiên nhà họ Cố vốn là địa chủ. Anh , ngay cả mấy chị của Cố Chí Phượng cũng chứng. Nhà họ Cố lương tâm, loại chừa cho một con đường lui cũng là điều bình thường mà?”

“Chậc, bảo đó nhà cà lơ phất phơ thế, còn thể xây nhà, hóa giao nộp sạch sẽ!”

Nguyệt

“Bí thư chi bộ, chuyện cũng thể nhân nhượng, ai nhà họ Cố ý định gì? Muốn địa chủ ?”

“……”

Bỗng chốc, chuyện Điền Tĩnh phá hủy vườn rau, x ý đồ trộm cắp đè xuống, tất cả xã viên đều phẫn nộ, giọng ẩn chứa sự tức giận, gắt gao trừng mắt Cố Chí Phượng, Cố Đình Hoài và Cố Nguyệt Hoài.

Trong mắt địa chủ, nông dân và tá điền từng là con , thậm chí còn trân quý bằng súc vật.

Nếu thật sự trở những ngày địa chủ bóc lột, chẳng thà bọn họ tìm cái chết.

Vương Phúc hít sâu một , hớp một thuốc, một lúc lâu, mới giơ tay ngăn cản các xã viên đang nghị luận chửi mắng.

Ông về phía Điền Tĩnh, giọng nghiêm túc: “Cô bé nhà họ Điền, thể lung tung .”

Điền Tĩnh bỗng nhiên khẩy một tiếng, cất cao giọng điệu, để cho tất cả thể rõ giọng của cô : “ lung tung, nhà họ Cố ý đồ bất lương là sự thật, chẳng qua việc hôm nay là công khai bộ mặt đáng ghê tởm của bọn họ cho thấy mà thôi!”

Nghe lời chính nghĩa nghiêm trang, tư tưởng cao thượng, Cố Nguyệt Hoài suýt nữa tiếng.

Cố Chí Phượng tức giận đến run tay: “Tuổi còn nhỏ mà ăn lung tung. Nếu v cô thật sự vì điều , rõ ràng ? Sao còn dập đầu nhận sai với con bé nhà ? Hơn nữa việc cũng , mà ?”

Cố Đình Hoài cũng nhíu mày, nghiêm giọng quát: “Điền Tĩnh, đang trời đang , cô sợ báo ứng ?”

, vài chỉ giỏi miệng.” Cố Tích Hoài cũng ôm n.g.ự.c khẩy, nếu nhà thật sự khu báu, còn thể trở nên như ?

Nói dối mà hề chớp mắt, Điền Tĩnh thật sự .

Điền Tĩnh vô cùng bình tĩnh, cô : “Chú ? Chú Cố, nên gì quá sớm , chẳng lẽ kho báu tự tay chú chôn ? Khi còn bé cháu tận mắt thấy, chú đừng ngụy biện nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-161.html.]

Khóe miệng Cố Chí Phượng co rút, lời của Điền Tĩnh cho bối rối.

Nếu ông đương sự, vẻ mặt Điền Tĩnh, chỉ sợ cũng thể tin lời bậy bạ của cô .

Lúc , một tràng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên.

Điền Tĩnh đầu Cố Nguyệt Hoài đang vỗ tay, cô đang mỉm , hề hoảng loạn.

Cố Nguyệt Hoài như như : “Điền Tĩnh, chuyện khi còn bé mà giờ cô vẫn thể nhớ, trí nhớ của cô đúng là .”

Ngay đó, cô chuyển đề tài: “Bí thư chi bộ, tội bêu đồng chí cùng cấp bậc sẽ xử phạt thế nào?”

Vương Phúc Cố Nguyệt Hoài, trong thời gian ấn tượng của ông đối với cô cải thiện nhiều, xong lời , suy nghĩ sâu xa : “Nói đồng chí cùng cấp bậc, trong đội sẽ tổ chức đại hội phê bình, đưa Điền Tĩnh ngoài giáo dục.”

Cố Nguyệt Hoài như điều suy nghĩ gật gật đầu, : “Nếu như lời cô là giả, chứng thực hành vi ăn trộm hủy hoại vườn rau của Điền Tĩnh đêm nay. Cô cần bồi thường tổn thất cho nhà , hơn nữa tiến hành giáo dục lao động.”

Lời , gây nên ít gợn sóng.

Giáo dục lao động, là giáo dục lao động đấy, xem như là một biện pháp xử phạt.

Thời buổi , các xã viên gì cũng đường , chỉ thể chịu sự quản lý của đội sản xuất.

Đối với một trộm cắp, đánh và các loại phạm tội khác, sẽ tiến hành phê bình công khai giáo dục, mà tình tiết nghiêm trọng, sẽ tiến hành giáo dục lao động, trong đội xử phạt, mà báo cáo lên , đưa đến trại lao động cải tạo.

thời gian giáo dục lao động cũng dài, bình thường đều là nửa năm hoặc một năm, sẽ vượt quá ba năm.

Sắc mặt của Điền Tĩnh cũng đổi theo, nếu bởi vì cô thật sự xem tiểu thuyết, tất cả chi tiết nhỏ trong đó thì phủ nhận vì sợ hãi những lời của Cố Nguyệt Hoài.

chắc chắn, tiền bạc châu báu của nhà họ Cố ở ngay trong mảnh đất !

Vương Phúc cũng lời của Cố Nguyệt Hoài chấn động, bởi cũng sinh hoài nghi đối với lời của Điền Tĩnh.

Ông nhíu mày quẹt điếu thuốc, một hồi lâu mới ngẩng đầu Điền Tĩnh: “Cô ý kiến gì với lời của Tiểu Cố ?”

Điền Tĩnh cắn cắn môi: “Khi còn bé thật sự thấy, trí nhớ còn khắc sâu, nhưng ai giữa chừng bọn họ thể dời kho báu chỗ khác ?”

cũng kẻ ngốc, cho dù chắc chắn kho báu ngay tại chỗ , cũng thể chừa cho đường lui nào.

Cố Nguyệt Hoài bỗng nhiên phát một tiếng ngắn ngủi: “Điền Tĩnh, đen trắng đều do cô . Làm , chúng giống như gỗ để mặc cho cô hắt nước bẩn ? Nếu của đại đội cũng tùy tiện gán ghép tội danh cho khác như cô, còn thể đồng lòng với ? Lao động tập thể là dựa cái gì? Là dựa sự nhiệt tình chân thành của các xã viên!”

“Cô như , gì khác phân chuột chứ”

Nói xong, Cố Nguyệt Hoài lướt qua Điền Tĩnh, khinh bỉ thôi.

Miệng lưỡi của cô từ đến nay lưu loát, đương nhiên thể để Điền Tĩnh chiếm lợi.

Quả nhiên, những lời cho đám quần chúng vốn bởi vì đề tài “Địa chủ” mà nhiệt huyết sôi sục bỗng chốc trầm lắng, trố mắt một hồi, dùng ánh mắt hoài nghi về phía Điền Tĩnh.

...” Điền Tĩnh cắn răng, nên mở cãi thế nào.

Vương Phúc xua tay, nghiêm túc : “Được , cứ theo lời Tiểu Cố . Đi, lấy đồ, đào thôi!”

Mấy trai trẻ tuổi nhao nhao đồng ý, đường tới là bắt trộm, mỗi đều cầm lấy nông cụ. Những tới đây đều năng lực. khiêng cuốc bắt đầu đào đất, chỉ chốc lát , vườn rau lớn lật tung lên.

 

Loading...