Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 184

Cập nhật lúc: 2025-02-25 13:55:22
Lượt xem: 939

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một buổi tối thoáng qua nhanh chóng kết thúc.

Sáng sớm hôm , Cố Nguyệt Hoài một loạt tiếng đập cửa đánh thức.

Tiếng của bí thư chi bộ Vương Phúc vô cùng vang dội, tấm ván cửa cũng vỗ bịch bịch: “Lão Cố, dậy ? Mau lên một chút!”

Cố Nguyệt Hoài mặc áo xong khỏi phòng, lập tức thấy Cố Chí Phượng đang cuống cuồng vội vàng ngoài, mặt ông là vẻ mờ mịt của tỉnh ngủ, thấy Cố Nguyệt Hoài, ông khoát khoát tay với cô, đó tự tiếng lên mở cửa.

“Bí thư chi bộ, mới sáng sớm, ngài…”

Cố Chí Phượng chút bất mãn dụi mắt, cửa mở , cơn buồn ngủ của ông nhanh chóng biến mất

“Đây… đây là?” Ông nhịn thẳng dậy, giọng điệu chút khẩn trương.

Vương Phúc liếc mắt hai bên cạnh, hắng giọng : “Tiểu Cố ? Cố Nguyệt Hoài, bảo cô ngoài một chút, đồng chí cảnh sát ở thành phố Chu Lan đến tìm cô , bảo là điều tra về cô bé lừa bán.”

Lúc cửa mở , Cố Nguyệt Hoài lập tức thấy hai đồng chí cảnh sát mặc cảnh phục đang bên cạnh Vương Phúc, đầu vai bọn họ ký hiệu “Đồn cảnh sát thành phố Chu Lan”.

Thế nhưng, từ lúc cô đưa Yến Thiếu Đường về đây tới một tháng, bọn họ tìm tới tận nhà ?

Chẳng lẽ… chẳng lẽ bọn họ liên lạc với phía thủ đô, liên lạc với Yến Thiếu Ngu?

Suy nghĩ khiến tim Cố Nguyệt Hoài nhịn đập bịch bịch, cô tiến lên mấy bước, : “Đồng chí cảnh sát, chính là Cố Nguyệt Hoài đây, khi đến đồn cảnh sát ghi biên bản.”

Trong hai đồng chí cảnh sát đang ở đây một trông khá quen mặt, gật đầu một cái, khách sáo : “Chào đồng chí Cố, cần lo lắng, hôm nay chúng tới đây là xem cô bé tên Yến Thiếu Đường.”

Yến Thiếu Đường? Không phỉa Cố Thiếu Đường ? Cố Chí Phượng chút ngẩn ngơ.

Cố Nguyệt Hoài vuốt cằm : “Mời đồng chí cảnh sát nhà, Thiếu Đường vẫn còn đang ngủ.”

Cố Chí Phượng cũng nhích qua một bên, vội vàng mời hai đồng chí cảnh sát và cả Vương Phúc nhà.

Vào phòng, Cố Nguyệt Hoài dẫn hai phòng.

Yến Thiếu Đường vẫn còn đang ngủ say, gương mặt cô bé trắng nõn, da thịt hơn nửa tháng một chút, bàn tay nhỏ lộ khỏi chăn cũng thịt hơn, cả tắm rửa sạch sẽ, cũng còn vẻ nhếch nhác khi gặp đầu.

Ánh mắt của hai vị cảnh sát hòa hoãn một chút, lúc Cố Nguyệt Hoài cũng thiện chí hơn một chút.

Mấy rón rén rời khỏi phòng, vị cảnh sát : “Đồng chí Cố chăm sóc Yến Thiếu Đường .”

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu một cái, nhẹ giọng : “Là việc nên .”

Nói xong, cô ngẩng đầu hai họ, tò mò hỏi: “Đồng chí cảnh sát, các đồng chí báo vụ buôn lên thủ đô ? Thế liên lạc của Yến Thiếu Đường ? Anh tên là Yến Thiếu Ngu.”

Hai đồng chí cảnh sát đưa mắt một cái, : “Hai ngày , của tổng cục hành chính ở thủ đô điều tra các vụ án buôn ở tất cả các thành phố và quân huyện thuộc thẩm quyền của họ. Chúng cũng báo cáo lên, thế nhưng vẫn nhận phản hồi gì, dường như phía thủ đô vẫn liên lạc đươc với nhà của cô bé.”

Nghe thấy thế, hai mắt Cố Nguyệt Hoài chợt lóe lên, trong mắt cô thoáng hiện lên vẻ u ám.

Quả nhiên, bây giờ cuộc sống của Yến Thiếu Ngu , lúc nhà đang trong giai đoạn rối loạn, khắp nơi đều nhắm nhà họ, ngay cả tin tức của Yến Thiếu Đường cũng chẳng ai quản, cũng ai báo cho Yến Thiếu Ngu .

Thế nhưng, khi xuống thôn quên nhập đội chắc chắn sẽ đến, cũng còn bao lâu nữa.

Một đồng chí cảnh sát : “Hy vọng đồng chí Cố tiếp tục chăm sóc cho Yến Thiếu Đường, cho đến khi nhà cô bé tìm đến.”

Trong đồn cảnh sát ghi chép, quan hệ giữa của Yến Thiếu Đường và Cố Nguyệt Hoài là quan hệ chồng và vợ cưới của , cho nên vẫn tương đối yên tâm, thế nhưng hai ngày phía thủ đô đột nhiên điều tra về các cô bé lừa bán, thế nên bọn họ mới để ý hơn một chút, tới điều tra .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-184.html.]

Bây giờ thể thấy, Cố Nguyệt Hoài là một đáng tin.

Nguyệt

Cố Nguyệt Hoài vô cùng nghiêm túc: “Đồng chí cảnh sát cứ yên tâm.”

Hai vị cảnh sát ghi chép một chút, điều tra xem như thành, còn ăn sáng rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử, hai họ rời , Vương Phúc cũng nhịn thở phàp nhẹ nhõm.

Sáng sớm, ông mới thức dậy, hai đồng chí cảnh sát ở thành phố Chu Lan tìm tới cửa, dọa ông giật một phen, còn tưởng rằng bản phạm chuyện gì, cuối cùng là chuyện của cô bé mà Cố Nguyệt Hoài nhận nuôi, lúc mới dẫn tới.

Khoan tới, mấy bọn họ thật sự sợ giao thiệp với cảnh sát nhân dân, luôn cảm giác như chuột thấy mèo .

Cố Chí Phượng thở phào nhẹ nhõm, với Vương Phúc: “Bí thư chi bộ, ngài ăn gì đúng ? Ở ăn chút gì nhé?”

“Ăn gì chứ, còn đến đại đội đây, sắp đóng thuế nông nghiệp , trong đội còn nhiều chuyện lắm.”

“Đóng thuế nông nghiệp?” Cố Chí Phượng lập tức sững sốt, ông Cố Nguyệt Hoài nhắc tới.

“Vâng, hôm qua lãnh đạo bên phía công xã sắp đến lúc đóng thuế nông nghiệp[ .” Cố Nguyệt Hoài gật đầu một cái, lúc chỉ thu hoạch mùa thu một thời gian, lương thực cũng thu hoạch, đương nhiên bắt đầu đóng thuế nông nghiệp , đây là công việc theo thường lệ, nên .

Thế nhưng tai họa trong đại đội vẫn đang tiếp diễn, nên vẫn luôn kéo dài đến sang năm vẫn giải quyết.

Cố Chí Phượng thổn thức : “Cũng chỉ tiêu đóng thuế nông nghiệp của lương thực là bao nhiêu, hy vọng thể để cho chúng nhiều hơn, để dân thể thoải mái, một năm sung túc, đủ ăn.”

Cố Nguyệt Hoài cha một cái, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, suy nghĩ định là sẽ thể trở thành hiện thực .

Sau khi xong bữa sáng, Cố Nguyệt Hoài ăn qua loa mấy miếng, lúc cô chuẩn xách giỏ đến chợ đên, bác cả Cố Thiên Phượng chạy xe đạp tới, vẻ mặt ủ dột của ông cũng chuyện gì.

như dự đoán.

Sau khi Cố Thiên Phượng nhà, lập tức xuống giường lên tiếng, trông hệt như một bước tượng điêu khắc.

“Anh cả, hôm nay tới đây chuyện gì thế? Nếu chuyện gì thế em đây. Hoài Hoài, mấy giờ ?” Cố Chí Phượng vén tay áo lên, đầu hỏi Cố Nguyệt Hoài một câu, ông con gái mua một chiếc đồng hồ đeo tay.

Cố Nguyệt Hoài một cái: “Sáu giờ rưỡi ạ.”

Cố Thiên Phượng kinh ngạc đồng hồ đeo tay của Cố Nguyệt Hoài, đồng hồ đeo tay hiệu Hải Thị vô cùng nổi tiếng, một cái ít nhất cũng tám mươi, chín mươi đồng, hơn nữa cho dù tiền mua, nếu phiếu đồng hồ đeo tay thế cũng mua , thể coi là hàng xa xỉ!

Ánh mắt ông lóe lên, vẻ mặt kinh ngạc Cố Nguyệt Hoài.

Chẳng lẽ thật sự đúng như Ngân Phượng , nhà Chí Phượng phát tài?

“Sáu giờ rưỡi , cả, em đây. Con gái, múc cho bác cả con một chén cháo , cha việc đây.” Cố Chí Phượng , đó sang với Cố Đình Hoài ăn hết một chén cháo, chuẩn .

Lúc ông chuẩn , Cố Thiên Phượng sốt ruột: “Haizz, chờ một chút! Chí Phương, cả chuyện với em!”

Cố Chí Phượng nhíu mày, cũng nhận điều : “Chuyện gì thế? Anh cả, nối .”

Cố Thiên Phượng em trái, nghĩ đến con trai ở nhà chuẩn kết hôn, cuối cùng vẫn nhắm mắt : “Chính là… chính là, em xem , thể cho cả mượn một trăm đồng ?”

“Cái gì? Một trăm đồng?” Cố Chí Phượng hít một , một trăm đồng?

Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng bên cạnh, cũng xen lời.

Cố Đình Hoài thẳng thắn lên tiếng: “Bác cả, bác cũng điều kiện nhà cháu đấy, cũng chẳng kiếm nhiều tiền như xưởng thị của bác , bán nhà bọn cháu cũng nhiều như thế, cho bác mượn ?”

 

Loading...