Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-02-26 12:27:32
Lượt xem: 831

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nguyệt Hoài cũng tiếp tục kích thích Lưu Nhị Nhĩ nữa, cầm bản vẽ sang một bên.

Một buổi chiều thoáng qua nhanh chóng biến mất, tiếng chuông báo tan vang lên.

Mấy thanh niên tri thức than thở một tiếng, rời khỏi chỗ chăn nuôi, việc chăm sóc dê, bò, heo, thể dọn phân bất cứ lúc nào thế thật sự dễ đối với mấy thanh niên tri thức bọn họ. Bởi vì là nữ thanh niên tri thức thế nên Lam Thiên và Phan Nhược Nhân cứ liên tục nôn ọe, trợn trắng mắt vì mùi hôi thối .

Cố Nguyệt Hoài cất bản vẽ , đưa về điểm thanh niên tri thức, đó cầm hộp cơm về nhà.

Lúc cô về đến nhà, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài tan về nhà, hai cũng việc vô cùng mệt nhọc, mấy miếng vá áo lưng đều ướt đẫm. Lúc trở về, cô thấy hai dùng nước nóng lau qua chiếc cổ mướt mồ hôi.

Cố Chí Phượng thấy con gái, gương mặt lập tức hiện lên nụ : “Bé về .”

Cố Nguyệt Hoài một tiếng, vuốt cằm : “Cha, buổi tối chúng lẩu thịt gà xào nhé?”

Hôm nay cô dự định sẽ gọi Yến Thiếu Ngu tới nhà ăn cơm, nên lẩu gà xào là thích hợp nhất, chỉ là khi thấy Thiếu Đường còn tâm trạng để ăn cơm nữa .

“Lẩu thịt gà xào?” Vẻ mặt Cố Đình Hoài tươi tỉnh, từng ăn món .

Ở trong thôn đều ăn lẩu, lương thực của nhà nào nhà nấy đều khan hiếm, thể lấp đầy cái bụng đói tệ , ai còn bận tâm đến việc đồ ăn ngon ? Hơn nữa cũng từng thấy tiệm cơm quốc doanh dùng thịt gà để nấu lẩu.

Cố Tích Hoài c nghi ngờ phòng của Cố Nguyệt Hoài: “Chúng cả gà ?”

Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh : “Đương nhiên là , em là rõ nhất trong nhà bao nhiêu lương thực và món gì mà.”

Nói xong, cô phòng, lúc trở trong tay đang cầm một con gà mái béo , thế nhưng tắt thở.

Cố Đình Hoài sáp tới gần nhận lấy con gà mái trong tay Cố Nguyệt Hoài, kiểm tra một chút, cất giọng cảm khái: “Trời lạnh, thế nên thịt để trong nhà cũng hỏng , trông còn tươi sống.”

Cố Nguyệt Hoài đánh trống lảng: “Anh cả, nấu nước luộc gà .”

Cố Đình Hoài gật đầu một cái, bắt nồi nước, trong lúc , Cố Nguyệt Hoài về phía Cố Chí Phượng đang ở đầu giường mạ quả óc chó, nghĩ một chút, cô vẫn quyết định mấy lời của Hạ Lam Chương một nữa, để tính toán của .

: “Cha, hôm nay một bạn ở công xã của con tới đây, với con chuyện .”

Cố Chí Phượng cảm thấy sửng sốt, giọng điệu ôn hòa : “Chuyện gì thế bé?”

Cố Nguyệt Hoài sắp xếp lời một chút, nhẹ giọng : “Anh , mấy đại đội quyền ở công xã Hoàng Oanh bắt đầu thiếu lương thực khi nộp thuế nông nghiệp. Một vài đều bắt đầu mua lương thực từ , chắc hẳn mùa đông năm nay sẽ khó khăn.”

Nghe thấy thế, bầu khí trong phòng đông cứng .

Cố Đình Hoài đầu, vẻ mặt khiếp sợ về phía Cố Nguyệt Hoài, một hồi lâu , giọng phức tạp vang lên: “Thiếu lương thực? Đại đội chúng cũng thiếu lương thực? Chuyện là thật ?”

Cố Chí Phượng cũng khôi phục tinh thần, ông trải qua thời kỳ khốn khó, cũng rõ cảnh ăn đủ no mặc đủ ấm nhất, ngày ngày lên núi gặm bỏ cây, chỉ cần nhớ thôi cũng đủ khiến da đầu ông tê dại: “ đó con gái, mấy lời thế bậy .”

Cố Tích Hoài là tỉnh táo nhất, và Cố Nguyệt Hoài thảo luận vấn đề với , hôm nay trong lòng cũng bình tĩnh hơn nhiều .

Anh : “Cha, cả, hai hãy suy nghĩ thật kỹ, thời gian mấy bí thư chi bộ là thế nào, kể từ khi nộp thuế nông nghiệp, đến việc ngày ngày thấy mặt mũi , thỉnh thoảng khi chạm mặt cũng chuyện, đều thấy sự mệt mỏi của họ ?”

Anh dứt lời, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đưa mắt , hai cũng nên lời.

Bọn họ thật sự suy đoán, cảm nhận sự kỳ lạ, ngờ tình trạng thiếu lương thực nghiêm trọng như thế.

Cố Chí Phượng nhíu mày: “Mấy đại đội ở lân cận cũng thiếu lương thực?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-229.html.]

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng, ai cũng năm nay sức sản xuất lương thực giảm, thế nhưng tình hình cụ thể. Sau khi nộp thuế nông nghiệp, công xã tiến hành thống kê, giảm hơn năm ngoái mươi phần trăm, cả điểm việc bà lương thực cũng xứng với .”

“Sáu phần?” Giọng của Cố Chí Phượng cũng đổi, ánh mắt sợ hãi.

“Giảm nhiều như thế ? Điểm công và lương thực đều , đến lúc đó chắc hẳn các xã viên trong đại đội sẽ sinh xích mích.” Vẻ mặt Cố Đình Hoài chút khó coi, sinh ở vùng nông thôn, điều sợ nhất là đủ lương lực, ăn đủ no.

Năm đói kém gây phản ứng dây chuyền, cũng dễ xảy chuyện nhất.

Cố Chí Phượng đột nhiên nhớ tới lương thực chất đầy trong phòng con gái, chân mày khẽ động một cái: “Bé, con chuyện từ sớm đúng ?”

Hai mắt Cố Nguyệt Hoài lóe lên, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng : “Cũng tính là sớm , con chỉ suy đoán mà thôi, dù cô cũng ở chỗ chăn nuôi suốt một thời gian dài như thế, thật sự chuẩn một chút, lương thực trong nhà đủ để chúng ăn mấy tháng.”

Sau khi Cố Chí Phượng xong, thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng nghĩ tới những gia đình khác trong đại đội, chút thổn thức.

Lúc , tiếng chuông ghi điểm công việc đột nhiên vang lên.

“Haizz, điểm công việc, thôi.” Cố Chí Phượng xuống khỏi giường, mang giày , gọi Cố Đình Hoài đến chỗ chăn nuôi.

Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút, với Cố Tích Hoài: “Anh ba, canh nước nhé, em đến điểm thanh niên tri thức một chút.”

Cô chuẩn gọi Yến Thiếu Ngu sang đây, tránh để tự nấu cơm cho .

“Em .” Cố Tích Hoài gật đầu một cái, đặt Yến Thiếu Đường xuống còn thì bếp bỏ thêm củi.

Lúc cửa, Cố Nguyệt Ngoài thấy mấy xã viên rối rít tới chỗ tự nuôi, mặt từng đều nở nụ , tụ năm tụ ba chuyện, chuyện sắp xảy tối nay.

Lúc Cố Nguyệt Hoài tới điểm thanh niên tri thức, cơm vẫn xong.

Yến Thiếu Ngu đang lấy gạo, trông vẻ như chuẩn nấu cháo.

Cố Nguyệt Hoài ở cửa gọi một tiếng: “Thanh niên tri thức Yến.”

Nguyệt

Hoàng Thịnh bên cạnh, liếc Cố Nguyệt Hoài một cái, mặt lộ nụ nhạt, thế nhưng cũng mấy câu châm chọc gì đó, bây giờ cô gái nông thôn đùa bỡn tình cảm của Yến Thiếu Ngu, thế nên sẽ quan tâm tới những chuyện .

Trái , khóe miệng Tống Kim Anh giật giật, tựa như hỏi gì đó, nhưng cảm thấy tình hình hợp.

Yến Thiếu Ngu bưng chén , mí mắt nhẹ nhàng nhướng lên, lên tiếng: “Có chuyện gì?”

Mặt mũi Cố Nguyệt Hoài giãn , : “ , nếu đưa cơm cho nữa, cũng trả bao nhiêu tiền, thế nên tối nay đến nhà ăn , ăn xong bữa cơm , từ nay về cũng để đưa cơm nữa.”

Yến Thiếu Ngu cô một cái, sắc mặt bình tĩnh : “Không cần, cần trả tiền cho .”

Nói xong, cầm lấy chén gạo chuẩn về, chợt thấy tiếng khẽ của Cố Nguyệt Hoài từ lưng: “Được thôi, nếu vẫn còn đưa cơm cho , thế cũng khó nữa, chờ lát nữa sẽ đưa cho !”

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, mí mắt Yến Thiếu Ngu thoáng hiện lên vẻ phiền não .

Anh đầu theo bóng lưng của Cố Nguyệt Hoài, nhíu mày : “Chờ một chút!”

Nghe thấy thế, Cố Nguyệt Hoài xoay , mí mắt cong cong, với Yến Thiếu Ngu một tiếng, nụ tỏa sáng kinh , mang theo vẻ giảo hoạt và linh động, cũng khiến Yến Thiếu Ngu sợ run chớp mắt một cái.

Anh thở dài, cầm chén trở , mặc áo khoác , theo Cố Nguyệt Hoài đến nhà cô.

Lúc hai ngang qua chỗ chăn nuôi, thấy tiếng ầm ĩ và hỗn loạn truyền tới từ bên trong.

 

Loading...