Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-02-26 12:30:37
Lượt xem: 954

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Kim An lập tức đổi sắc mặt, chạy nhanh tới đó.

Hoàng Thịnh tức giận bĩu môi, ném đèn bão cho Điền Tĩnh, bản cũng đuổi theo.

Tống Kim An nhanh chạy tới đầu thôn, liếc mắt một cái thấy Phan Nhược Nhân ở bên cạnh xe , sắc mặt hồng hào.

“Nhược Nhân!” Anh sải bước tới, kìm chặt cánh tay Phan Nhược Nhân, kéo lấy đau đớn:” Anh họ? Anh , buông tay , mau buông tay , túm em đau quá!”

Phan Nhược Nhân dùng sức hất cánh tay Tống Kim An , tức giận : “Anh !”

Sắc mặt của Tống Kim An u ám như nước: “Làm gì ? Em xem gì? Em là con gái, mà đêm hôm khuya khoắt về điểm thanh niên trí thức, khiến tìm em suốt cả buổi tối đấy! Phan Nhược Nhân, khi nào em mới chịu trưởng thành đây?”

Phan Nhược Nhân đầu các xã viên và thanh niên trí thức tụ tập cách đó xa, cắn môi.

mấp máy môi phản bác, nhưng thấy họ luôn hiền hòa đang tức giận, rốt cuộc dám mở miệng.

Lúc , một từ ghế ô tô bước xuống, khách sáo với Tống Kim An: “Thanh niên trí thức Tống, tuyệt đối đừng giận dữ với thanh niên trí thức Tống. Do cô quen với cuộc sống ở nông thôn, mới chạy đến công xã, sắc trời tối, nên đưa cô về.”

Tống Kim An nhíu mày về phía đang chuyện, đợi thấy rõ dáng vẻ của ông , biểu cảm mặt khựng : “Tổ trưởng Chu?”

Chu Phong ha hả vỗ vỗ cái bụng tròn vo của : “Thanh niên trí thức Tống ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử quen ?”

Tống Kim An gật đầu: “Khiến tổ trưởng Chu lo lắng , chúng đều sống .”

Chu Phong giống như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là , , trong huyện bổ nhiệm 'phụ trách thanh niên trí thức’, đặc biệt phục vụ vì các thanh niên trí thức. sẽ luôn chỗ chu đáo nên tuyệt đối đừng khách sáo, chuyện gì thì cứ !”

Phan Nhược Nhân lời , hất cằm, lộ biểu cảm “Vốn nên như ”.

Tống Kim An thấy mà tức thất vọng, lắc đầu : “Tổ trưởng Chu cần như thế, chúng xuống nông thôn là để rèn luyện, tới để hưởng phúc. Nếu Phan Nhược Nhân cái gì đó thích hợp với ông, ông cũng đừng cho là thật.”

Nghe , vẻ mặt Phan Nhược Nhân rầu rĩ, rũ mí mắt xuống, che vẻ phản đối.

Con ngươi của Chu Phong lóe sáng, mỉm xua tay: “Đâu , thanh niên trí thức Phan chỉ là quen với cuộc sống nông thôn, chạy tới kể khổ với thôi. là sinh hoạt ăn uống ở nơi kém, sẽ phản ánh với lãnh đạo huyện.”

Tống Kim An nhíu mày càng sâu: “Không cần.”

Nói xong, nắm chặt cổ tay Phan Nhược Nhân, gật đầu về phía Chu Phong : “Cảm ơn tổ trưởng Chu đưa Nhược Nhân trở về, nếu đưa đến, chúng quấy rầy Tổ trưởng Chu nữa, hôm nay còn .”

Chu Phong cũng để ý để vẻ lạnh nhạt của Tống Kim An, mỉm gật đầu.

Tống Kim An kéo Phan Nhược Nhân trở về với vẻ mặt vui, Chu Phong bóng lưng hai , ánh mắt sâu.

Lúc , Thôi Hòa Kiệt từ trong đám , thì thầm vài câu với Chu Phong, mới lên xe rời .

Cố Nguyệt Hoài ở bên cạnh dòng , cảnh tượng , hờ hững thu hồi tầm mắt.

Thôi Hòa Kiệt quả nhiên giống như kiếp , mục đích tới nơi vẫn là để lấy lòng Tống Kim An. Chu Phong cũng che giấu vẻ nịnh bợ của chút nào, chỉ là rốt cuộc Phan Nhược Nhân tìm Chu Phong chuyện gì?

Phan Nhược Nhân trở về, tất cả trong đại đội đều thở phào nhẹ nhõm.

ngay đó điểm thanh niên trí thức nảy tranh cãi kịch liệt.

Trong sân của điểm thanh niên trí thức.

Trán Tống Kim An nổi lên gân xanh, giọng đè nén: “Phan Nhược Nhân, em tìm Chu Phong? Rốt cuộc em gì?”

Phan Nhược Nhân rụt cổ , ngập ngừng : “Em gì cả, chỉ là... Chỉ là nơi ăn ngon, ở , ông ? Anh gì mà cứ tra hỏi em ? Rốt cuộc họ của em ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-237.html.]

Tống Kim An nhắm mắt , nặng nề : “Phan Nhược Nhân, em còn là trẻ con ? Cha em bảo chăm sóc cho em, nhưng em thì ? Không chịu lời dạy, cả đêm về, nếu chuyện truyền về thủ đô, em cảm thấy em mắng ?”

“Suốt đê cả đại đội, bao gồm điểm thanh niên trí thức của chúng đều tìm em suốt một đêm! em thì ? Em cảm kích, còn tỏ vẻ đương nhiên nữa. Phan Nhược Nhân, em việc thể suy nghĩ đến cảm nhận của khác một chút ?”

“Em trưởng thành, nếu còn chuyện như , sẽ thư trở về, điều em trở về thủ đô.”

Nguyệt

Nghe Tống Kim An xong, sắc mặt Phan Nhược Nhân trắng bệch.

Không, cô về! Cô đây, cô ở bên Yến Thiếu Ngu!

Nghĩ như , Phan Nhược Nhân lập tức về phía ký túc xá của nam thanh niên trí thức. Từ khi cô trở về, Tống Kim An đưa tới đây giáo huấn, nhưng từ đầu tới cuối cũng thấy mặt Yến Thiếu Ngu, cũng tìm cô ?

Phan Nhược Nhân cắn thịt trong miệng, cúi đầu : “Xin... Xin , em sai họ.”

Tống Kim An vẫn tính, chỉ liếc Phan Nhược Nhân một cái, hạ thấp giọng : “Nhược Nhân, về việc gì em cũng cân nhắc hậu quả, mặc dù ngoài, cũng với một tiếng, ?”

Phan Nhược Nhân yên lặng gật đầu, thấy Tống Kim An bớt giận, trong lòng cũng thả lỏng.

Cảnh tượng náo nhiệt cứ như kết thúc.

Cố Nguyệt Hoài về nhà bữa sáng, lúc mang cơm trở điểm thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức cũng bắt đầu ăn cơm.

Yến Thiếu Ngu ở đây, đồng thời “Kẻ gây họa” Phan Nhược Nhân cũng ở đây.

Tống Kim An thấy Cố Nguyệt Hoài thì lập tức lên, trong con ngươi màu nâu tràn đầy ý dịu dàng: “Biên tập Cố, đêm qua cảm ơn cô, nếu nhờ cô tìm bí thư chi bộ hỗ trợ, cũng nên nữa.”

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Cũng giúp gì, chỉ là vất vả cho các xã viên.”

Tống Kim An gật đầu: “Phải, may mà các vị đồng chí trong đại đội, sẽ đích đến cảm ơn.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu từ chối cho ý kiến, xách theo hộp cơm chuẩn rời .

Tống Kim An bóng lưng cô, chần chờ một chút, hỏi: “Cô tìm Thiếu Ngu ?”

Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu Tống Kim An: “Anh ?”

Tống Kim An yên lặng một lát, : “Nhược Nhân mới gọi ngoài, chuyện với .”

Cố Nguyệt Hoài yên lặng lắng , trong mắt lướt qua một tia suy tư.

Phan Nhược Nhân?

tiếng cảm ơn với Tống Kim An xoay ngoài, khỏi điểm thanh niên trí thức, dạo xung quanh thì thấy hai bóng dáng trong rừng, một cao một thấp, chính là Phan Nhược Nhân và Yến Thiếu Ngu. Bọn họ mặt đối mặt, đang cái gì.

Từ góc độ của Cố Nguyệt Hoài, vặn thể thấy biểu cảm của Phan Nhược Nhân.

Hàm của cô khẽ nhếch lên, ngẩng đầu Yến Thiếu Ngu, trong mắt lộ sự ái mộ mà ngay cả bản cũng phát hiện.

“Anh cân nhắc suy nghĩ thật kỹ , chỉ cần đồng ý, chúng thể cùng điều đến đại đội Liễu Chi, như thể ở chung với Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly . Đây là tâm nguyện của ?”

“Yến Thiếu Ngu, ba, hẳn là hiểu tình cảm của em đúng chứ?”

“Trước đây em nghĩ sai, chính là , dù xảy chuyện gì thì cũng là ba của em, bao giờ đổi! Em vì mà tới nơi , còn chịu nhiều uất ức, chẳng lẽ hề quan tâm ?”

“Anh ba, hẹn hò với em ? Em sẽ đối với , thật đấy! Em đảm bảo!”

 

Loading...