Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 266

Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:41:42
Lượt xem: 687

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yến Thiếu Ngu cũng từ chối đề nghị của Cố Nguyệt Hoài, hai thuận lợi tiến phận học sinh và thầy giáo.

Yến Thiếu Ngu nhiều lắm, dạy Cố Nguyệt Hoài cũng dựa theo đặc điểm cá tính độc đáo của , nhưng tri thức cơ bản của vững chắc, luôn thể dùng lời ít ý nhiều để giảng dạy kiến thức.

Nguyệt

Cố Nguyệt Hoài cũng là bật hack, trong bụng tri thức, hai , vô cùng hài hòa.

Một ngày trôi qua, Yến Thiếu Ngu chút giật với tốc độ tiếp thu tri thức của Cố Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài cũng khiêm tốn, mỉm về phía Yến Thiếu Ngu: “Có giỏi ?”

Đuôi mắt của Yến Thiếu Ngu giương lên, : “Nếu như hủy bỏ kỳ thi đại học thì chắc chắn cô thể thi đậu đại học.”

“Đó là điều đương nhiên.” Cố Nguyệt Hoài lộ vẻ mặt “Anh đúng lắm”.

Yến Thiếu Ngu buồn , đáy mắt chút ý .

Lúc , một tia chớp gào thét, chiếu sáng khiến xung quanh căn nhà gỗ nhỏ sáng rỡ.

Yến Thiếu Ngu nheo mắt , chằm chằm ngoài cửa sổ, vẻ mặt hề d.a.o động.

Cố Nguyệt Hoài một lát, thu hồi tầm mắt, trong con ngươi là ánh sáng nhỏ vụn. Cô thêm chút củi đống lửa, trong nhà gỗ nhỏ ấm áp dễ chịu, giống như hai thế giới so với mưa gió cuồng nhiệt ở bên ngoài.

Yến Thiếu Ngu đang suy nghĩ gì, thời tiết càng ác liệt, Tống Kim An càng thể sống sót trở về.

*

Thoáng chốc trải qua ba ngày.

Mấy ngày nay, bầy sói và gấu đen đều xuất hiện nữa.

Mỗi ngày Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đều dành thời gian để học tập, từ ngữ văn đến toán học, từ văn đến hình tam giác, hai suy nghĩ nhiều đến sự hỗn loạn bên ngoài, giống như sống trong căn nhà gỗ nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài,

Cố Nguyệt Hoài ở bên cửa sổ, đưa tay ngoài thăm dò, giọng điệu bình tĩnh : “Mưa ngừng .”

Mặt trời đẩy mây mù , chiếu ánh mặt trời xuống, soi rọi mặt đất lầy lội, bọt nước bụi cỏ phản chiếu ánh sáng xinh , bộ khu rừng tựa giống như chốn bồng lai tiên cảnh, tựa như ngay lập tức sẽ tinh linh xuất hiện .

Yến Thiếu Ngu ngoái đầu đống lửa bùn đất che lấp, thản nhiên : “Đi thôi.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, hai mang theo thịt lợn rừng còn sót , lên đường trở về.

Tuy nhiên, trở về đường cũ là thể nào, chỉ thể tìm một con đường xa lạ khác.

Hai xa, Cố Nguyệt Hoài vẫn khỏi đầu thoáng qua căn nhà gỗ nhỏ sừng sững trong rừng. Nơi đó bình yên tĩnh lặng, chỉ tiếng mưa gió, là nơi cô và Yến Thiếu Ngu ở gần nhất.

Một khi trở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, tất nhiên sẽ nghênh đón một trận đánh ác liệt, sự hỗn loạn ồn ào ở bên ngoài đều sẽ thổi về phía cô, sống cuộc sống bình yên như là điều thể nào.

Tuy nhiên, cũng đến lúc nên trở về. Không mấy ngày nay đại đội thế nào, cha và cả của cô sẽ chuyện gì chứ?

So với tâm trạng phức tạp của Cố Nguyệt Hoài, Yến Thiếu Ngu trông vẻ cực kỳ bình tĩnh.

Anh đầu , giống như tất cả những điều trải qua ở trong nhà gỗ đều chỉ là một giấc mộng nhỏ bé đáng kể.

Cố Nguyệt Hoài , thể nhạy bén nhận sự đổi của Yến Thiếu Ngu khi rời khỏi nhà gỗ.

Anh còn là thái độ cận như thầy bạn hiền, mà khôi phục dáng vẻ lạnh lùng ít đó, gương mặt nghiêm nghị giống như một tảng băng cứng khó thể tan.

Người đúng là khó hiểu, phủi sạch quan hệ cũng thật nhanh.

Tuy nhiên, điều càng cho Cố Nguyệt Hoài cảm thấy nghi ngờ đó là tình trạng cơ thể của Yến Thiếu Ngu.

Cô cảm thấy lẽ cơ thể vấn đề , nếu cô nam quả nữ ở chung một nhà, ôn hương nhuyễn ngọc* ở trong lòng, vì còn thể giống như Liễu Hạ Huệ mà bình chân như vại? Kiếp là thế, kiếp cũng như , khiến cô tình lý mà nghi ngờ bệnh!

*Ôn hương nhuyễn ngọc: Miêu tả con gái trẻ tuổi thể trắng nõn mềm mại, toát thở thanh xuân ấm áp

Nghĩ như , gương mặt Cố Nguyệt Hoài thoáng qua vẻ lo lắng nhàn nhạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-266.html.]

Cô thật sự lo lắng, chẳng lẽ Yến Thiếu Ngu vẫn luôn cô độc, chính là bởi vì cơ thể bệnh kín?

Yến Thiếu Ngu cũng trong lòng Cố Nguyệt Hoài đang suy nghĩ cái gì, nếu mà thì chỉ sợ thổ huyết mất.

Anh xổm mặt đất, dấu chân lưu bùn lầy ở đường núi, dấu chân sâu, đọng nước. Anh lên, con đường nhỏ phía uốn lượn mà quanh co, : “Nhóm Tống Kim An là dọc theo con đường rời .”

Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu, giọng điệu chút cảm xúc nào: “Chúng cũng bên ?”

Yến Thiếu Ngu im lặng một lát, lắc đầu : “Không, đổi đường khác.”

Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên: “Anh định tìm ?”

Lựa chọn của Yến Thiếu Ngu thật sự ngoài dự đoán của cô, cô còn tưởng rằng sẽ dọc theo con đường mà tìm Tống Kim An chứ.

“Tìm cái gì? Thi thể ?” Yến Thiếu Ngu liếc cô một cái, giọng điệu lạnh nhạt.

“Đi thôi.” Anh lập tức đổi sang con đường khác.

Đã ba ngày trôi qua, cho dù nhóm Tống Kim An trở về trở về, đều là sự thật định , thể đổi. Thay vì lo lắng , chẳng thà thuận theo tự nhiên, suy nghĩ quá nhiều.

Hơn nữa, rừng sâu núi thẳm thế , cho dù thật sự thi thể, cũng chắc thể tìm .

Điều họ cần bây giờ là trở về càng sớm càng , chứ tìm .

Cố Nguyệt Hoài nhắc tới Tống Kim An nữa, theo Yến Thiếu Ngu : “Vì bên ?”

Yến Thiếu Ngu cũng vòng vo, bình tĩnh giải thích: “Bụi cỏ tươi , dấu vết đè x, cũng dấu chân dã thú, chứng tỏ bên an .”

Nghe , Cố Nguyệt Hoài dừng , ngoái đầu con đường Tống Kim An lựa chọn.

Lần cô để ý, quả nhiên thấy bên cạnh đường nhỏ mấy dấu chân động vật nhàn nhạt, dấu chân lớn nhỏ.

Bỗng cô thấy rùng , cơ thể cũng căng thẳng theo.

Cho nên, rốt cuộc Tống Kim An mang Điền Tĩnh trở đại đội sản xuất Đại Lao Tử ?

Trước khi trở về, hiển nhiên là ai thể giải thích nghi hoặc cho cô.

Yến Thiếu Ngu dẫn đường, hai nhanh, quần rừng rậm ướt sũng cho thấm ướt. Cũng may mưa to thật sự ngừng, mặt trời ấm áp treo cao, quá nhanh thậm chí khiến sống lưng Cố Nguyệt Hoài cũng chảy lớp mồ hôi mỏng.

Một buổi sáng trôi qua nhanh.

Rừng cây ở đây thưa thớt hơn nhiều, dần dần thêm sườn đất mờ nhạt.

Yến Thiếu Ngu lấy thịt lợn rừng đưa cho Cố Nguyệt Hoài: “Ăn chút gì .”

Cố Nguyệt Hoài nhận lấy, cho thịt nướng xong để nguội lạnh cứng miệng, nhai gần như gãy răng. Tuy nhiên, điều kiện gian khổ cũng kén cá chọn canh, ăn chút gì thì chỉ sợ là sức lực để tiếp tục tìm đường.

Trên mặt đất là nước đọng, hai cũng , ở một chỗ gặm mấy miếng thịt lạnh như băng.

Sau khi ăn no, hai tiếp tục lên đường.

Hoàn cảnh nơi đây vô cùng xa lạ, dù là Cố Nguyệt Hoài cũng từng tới đây, dọc theo đường lác đác ở, nhưng cơn mưa to, ngược trong núi mọc nhiều nấm hương. Nếu hái những thứ về, thể tích góp kha khá lương khô cho trải qua mùa đông.

Hai từ sáng đến tối, từ đỉnh núi đến đỉnh núi khác, lòng bàn chân Cố Nguyệt Hoài mài đến mức phồng rộp.

Đến khi gần tối, lúc phía chân trời tối tăm, cuối cùng tìm một con đường đất vòng quanh núi.

Ngay khi thấy con đường đó, cả Cố Nguyệt Hoài thấy thở phào nhẹ nhõm: “Là đường!”

Gương mặt cô giãn , từ con đường gập ghềnh đầy cỏ dại đến con đường kém phần lầy lội vòng quanh núi. Tuy rằng chân đùi đều là bùn, cũng vẻ chật vật, nhưng rời khỏi núi sâu, tìm đường cũng xem như trở về thế giới chân thật .

Nơi đường thì chắc chắn sẽ !

 

Loading...