Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:42:06
Lượt xem: 696

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nguyệt Hoài đưa tay kéo ống tay áo của Yến Thiếu Ngu, mỉm chỉ chỉ con đường phía : “Chúng dọc theo con đường , chắc chắn thể tìm đại đội. Chỉ cần xác định hiện tại ở , là thể tìm đường trở về!”

Mặt Yến Thiếu Ngu chút đổi gật đầu, cụp mắt thoáng qua tay áo của , môi mỏng mím chặt.

“Đi thôi!” Cố Nguyệt Hoài cũng bây giờ trong lòng thấy tự nhiên, buông tay áo về phía .

Yến Thiếu Ngu khựng , cố gắng lộ vẻ hờ hững như mây nhạt gió nhẹ mà lên.

Hai một một , đường bùn lầy gồ ghề, cho đến khi bóng đêm lên cao, mới mơ hồ thấy đèn đuốc.

Cố Nguyệt Hoài chỉ cảm thấy lòng bàn chân đau đến c.h.ế.t lặng, vài ngày thấy , bỗng nhiên lúc thấy ngọn đèn trong khe núi, chớp mắt còn cảm giác như ảo ảnh gì đó.

Yến Thiếu Ngu ở phía , cuối cùng cũng phát hiện tư thế đường kỳ lạ của Cố Nguyệt Hoài, cau mày : “Cô ?”

Cố Nguyệt Hoài đầu về phía , lông mi run rẩy, giọng điệu đáng thương : “Chân đau, phồng rộp .”

Yến Thiếu Ngu thấy ánh mắt đáng thương của cô, trong lòng âm thầm ảo não, cô gái đúng là “rụt rè” như thế nào.

Anh đầu, nắm tay đặt lên môi, khẽ ho vài tiếng: “ cõng cô .”

Yến Thiếu Ngu dứt lời, Cố Nguyệt Hoài thoải mái trả lời: “Được!”

Nguyệt

xong, còn thuận thế giang tay , ý bảo Yến Thiếu Ngu nhanh chóng xổm xuống, dáng vẻ thản nhiên vô tư.

Mí mắt Yến Thiếu Ngu giật giật, gân xanh nổi lên, cảm thấy Cố Nguyệt Hoài chờ câu lâu .

Anh xổm xuống, mặc cho Cố Nguyệt Hoài ôm cổ , lưng .

Hơi thở của cô nóng, thổi cổ , mang theo một cảm giác tê dại kỳ lạ, Yến Thiếu Ngu nhíu mày, cái gì đó, nhưng cảm thấy nếu sẽ tăng thêm phần mập mờ và hổ, bèn kéo căng khóe miệng, gương mặt trở nên lạnh lùng.

Cố Nguyệt Hoài bỏ qua cơ hội để với Yến Thiếu Ngu, hỏi: “ nặng ?”

Yến Thiếu Ngu lên tiếng, chỉ lấy tinh thần về phía ngọn đèn.

“Buổi tối gió lạnh, ít nhất cõng cũng chắn chút gió, ?”

“Thiếu Ngu, khi trở về sẽ giúp , trở quẻ nhé?”

“Thiếu Ngu? Sao chuyện ? Có để ý đến ?”

“...”

Một khi thuộc tính nhiều của Cố Nguyệt Hoài thắp sáng, đường núi lập tức tràn ngập giọng dễ của cô.

Cô cảm nhận cơ thể Yến Thiếu Ngu càng ngày càng cứng ngắc, lông mày giãn , mặt tủm tỉm.

Nhóc con, ai bảo giả vờ trầm tĩnh, rời khỏi nhà gỗ bắt đầu cố gắng phủi sạch quan hệ, ha ha.

Khi đến gần đại đội với ánh đèn lác đác, cuối cùng bên tai cũng yên tĩnh, Yến Thiếu Ngu thở phào nhẹ nhõm. Anh sải bước thôn, thời gian khuya nên phần lớn ngủ.

Cố Nguyệt Hoài quanh một vòng, cũng nơi rốt cuộc là đại đội nào.

Tuy nhiên, bình thường đại đội ở vùng núi xa xôi như thế đều khá là nghèo, điều kiện sinh hoạt cũng bình thường.

: “Nhìn xem nhà nào còn đốt đèn dầu thì chúng gõ cửa, tiên ở đây một đêm, chờ ngày mai tính.”

Mặt mày Yến Thiếu Ngu lành lạnh ngoái đầu cô một cái, hiện tại chuyện bình thường, logic cũng rõ ràng, vì dán lỗ tai nhảm ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-267.html.]

Cố Nguyệt Hoài coi như thấy ánh mắt u oán của , hất cằm ý bảo nhanh chóng gõ cửa.

Yến Thiếu Ngu nhắm mắt , đầu ngơ.

Anh tìm một nhà ở lớn một chút, còn sáng đèn, gõ gõ cửa nhà, : “Có ?”

Một tay Cố Nguyệt Hoài ôm cổ của , một tay đặt ở bên miệng, hô: “Đồng hương, chúng của đại đội sản xuất Đại Lao Tử, hai ngày gặp mưa to nhốt ở núi, khó khăn lắm mới chạy ngoài, thể giúp đỡ chúng ?”

tiếng quê nhà lưu loát, bao lâu, cửa bên trong mở .

Một đàn ông trung niên khoác áo vén rèm , một tay ông nắm vạt áo, một tay cầm tẩu thuốc, khi đánh giá Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài một cái: “Đại đội sản xuất Đại Lao Tử?”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng, hôm trời mưa to ? Khi đó chúng đang ở núi, nhốt ở đó.”

Người đàn ông trung niên kỹ hai , thấy dáng vẻ bọn họ chật vật, là bùn đất thì dối. Tuy nhiên, năm nay lương thực thu hoạch , các đại đội đều thiếu lương thực, chẳng thu nhận họ thì cho đồ ăn ?

Cố Nguyệt Hoài sống hai kiếp, tinh thông đạo lý đối nhân xử thế, đương nhiên thấu vẻ tình nguyện của ông .

: “Chú , chú thể cho cháu bí thư chi bộ của đại đội chú ở , để cháu xem ông thể thu nhận chúng cháu đến chỗ chăn nuôi ở một đêm , sáng sớm ngày mai chúng cháu sẽ trở về.”

Nghe xong lời , đàn ông trung niên cô một cái, gật đầu : “ đưa hai đến đó.”

Ông thu nhận hai , trong lòng cũng chút ngượng ngùng, dù cũng là đồng hương nhốt, dẫn đường thì thể.

Cố Nguyệt Hoài : “Vậy thì cảm ơn chú.”

Người đàn ông trung niên xua tay, mở cửa nhà, xỏ chân đôi giày rũ xuống về một phía.

Ông : “Thấy tuổi tác hai lớn, mới kết hôn bao lâu đúng ? Lên núi tìm thức ăn ? Có thể sống sót trở về cũng may mắn lắm . Có đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng thiếu lương thực ? Haiz, năm tháng khó khăn.”

Ông hút một điếu thuốc, biểu cảm mặt chút tang thương.

Nghe , đuôi lông mày của Yến Thiếu Ngu giật giật, mở miệng, Cố Nguyệt Hoài : “ đó chú, năm tháng khó khăn, năm nay thể một năm phát đạt. , còn hỏi, đây là đại đội gì ? Trước đây cháu cũng từng tới.”

Người đàn ông trung niên ở phía , xong lời , đầu : “Lúc hai thôn thấy cây liễu già ở đầu thôn ?”

Cố Nguyệt Hoài , ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, theo bản năng về phía Yến Thiếu Ngu, sắc mặt của chút đổi nào.

Tuy nhiên cũng đúng, đến từ thủ đô, cũng bản địa, đương nhiên rõ ràng chuyện huyện Thanh An mấy đại đội trực thuộc.

Theo cô , chỉ một đại đội lấy “Liễu” đặt tên, mà đặc thù chính là đầu thôn một gốc cây liễu trăm năm, cây to lớn, cần hai trưởng thành ôm mới hết. Tính , tuổi còn lớn hơn cả huyện Thanh An.

Mà đại đội , chính là đại đội Liễu Chi!

Vừa tâm tư của cô đều đặt ở ngọn đèn còn sáng, hơn nữa bên ngoài quá tối, cũng mấy để ý đến tình huống đầu thôn, ngược thấy cây liễu . Nếu cũng cần điều thừa thãi mà hỏi thăm đồng hương .

Người đàn ông trung niên nhận câu trả lời cũng thèm để ý, tiếp tục : “Đại đội Liễu Chi cách đại đội sản xuất Đại Lao Tử của hai một , xem hai lạc đường đỉnh núi chạy xa . cũng , ngày mai trong đội đẩy xe bò công xã, hai thể theo.”

“Đại đội Liễu Chi?” Yến Thiếu Ngu dừng bước, ngẩng đầu đàn ông trung niên.

Tay đang nâng hai chân Cố Nguyệt Hoài của cứng đờ, ngay đó đầu ngón tay khẽ run, tiết lộ cảm xúc trong lòng .

Cố Nguyệt Hoài vỗ nhẹ vai , ý bảo tỉnh táo .

Cô cũng ngờ trùng hợp đến , hai ở trong núi đầu óc choáng váng, chạy cả một ngày mà chạy tới đại đội Liễu Chi. Cho nên, trong cái rủi cái may, xem ông trời cũng mượn cơ hội để cho Yến Thiếu Ngu một cơ hội thăm .

 

Loading...