Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 285
Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:53:14
Lượt xem: 876
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tích Hoài nghi ngờ : "Nói gì cơ? Anh mới từ tầng xuống, Thiếu Đường và chị dính lấy , xuống. Nói đến cũng đáng thương, của cô bé thương nhẹ, đeo dụng cụ hỗ trợ cột sống, liệt giường nghỉ ngơi."
Cố Nguyệt Hoài giải thích gì thêm, : "Em lên xem một chút."
Cố Tích Hoài Cố Chí Phượng, Cố Nguyệt Hoài bình an trở về, ông loạn nữa, lúc thư thả giường bệnh, khỏi trợn mắt Cố Chí Phượng.
Quay đầu với Cố Nguyệt Hoài: "Anh dẫn em , em cũng ."
Cố Nguyệt Hoài Cố Chí Phượng, chút do dự, dù đây cũng là một bệnh nhân " bất tiện", bên cạnh thể thiếu .
Đến giờ Cố Chí Phượng mới thả lỏng, chậm rãi xuống, còn thuận tiện ngáp một cái: "Đi , cha ngủ một giấc. Hai ngày nay cha ngủ ngon giấc, một việc gì , các con ."
Nói xong, ông nhắm mắt , còn ngáy nhẹ.
Khóe miệng Cố Tích Hoài giật giật, nhịn phàn nàn: "Đầu óc thả lỏng một cái, ngủ đúng là nhanh thật."
Cố Nguyệt Hoài bước tới đắp chăn cho Cố Chí Phượng, liếc Cố Tích Hoài hiệu, hai lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, mới hỏi: "Bé, rốt cuộc bọn em ở núi xảy chuyện gì? Sao Điền Tĩnh thương nặng như thế."
Anh luôn nắm bắt trọng điểm, đương nhiên chuyện ở núi đơn giản, vết thương của Điền Tĩnh cũng do súc vật cắn.
Vẻ mặt Cố Tích Hoài nghiêm túc, hề vẻ trêu chọc như lúc ở trong phòng bệnh.
Cố Nguyệt Hoài , lắc lắc đầu, chuyện chỉ thể chờ Điền Tĩnh tỉnh tiếp.
Có điều, khi trở về Tống Kim An bao giờ kể bộ câu chuyện, trừ bảo tìm hai , từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, điều ngoài dự đoán của cô, lẽ nào thật sự tình cảm với cô?
Cô kẻ ngốc, mặc dù Tống Kim An hiền lành, nhưng cũng là lấy lòng khác.
Anh chút quan tâm đến thái độ của cô quá, cô nhớ kiếp chuyện xảy , nhưng ngay từ đầu cô trói Tống Kim An và Điền Tĩnh với , tự nhiên cũng cảm tình gì với .
Cố Tích Hoài nhíu mày, đến bên cạnh cô, thấp giọng : "Là em ?"
Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài đổi, ung dung bình tĩnh : "Không em , là cô sơ ý tự thương."
Cố Tích Hoài mím môi, gặng hỏi nữa, hai sánh vai lên tầng.
Phòng bệnh tầng 2.
Cố Tích Hoài tiến lên gõ cửa, : "Thiếu Đường? Anh ba đến ."
Không lâu , cửa phòng bệnh cạch một tiếng mở .
"Thanh niên tri thức Yến?" Vừa thấy Yến Thiếu Ngu, Cố Tích Hoài chút ngạc nhiên, nhưng đó nghĩ đến quan hệ của cùng Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly, xuất hiện ở đây cũng việc gì lạ.
Ngược , vì núi bảo vệ Cố Nguyệt Hoài, nên mấy phần cảm kích Yến Thiếu Ngu.
Yến Thiếu Ngu gật đầu với Cố Tích Hoài, ngước mắt Cố Nguyệt Hoài lưng , ánh mắt hai chạm , cảm giác như ai thể chen , ho nhẹ một tiếng, : "Vào ."
Cố Tích Hoài nghi ngờ đầu Cố Nguyệt Hoài, bước phòng bệnh.
Cố Nguyệt Hoài theo sát phía , cửa thấy giọng mừng rỡ của Yến Thiếu Đường: "Chị ơi! Chị, chị!"
Ánh mắt cô dịu dàng, Yến Thiếu Đường đang Yến Thiếu Ly bế trong lòng, tay cô bé cầm một xiên kẹo hồ lô, miệng dính đầy đường, bẩn, nhưng khuôn mặt cô bé xinh , trông chút ngây thơ và dễ thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-285.html.]
Cố Nguyệt Hoài tiến lên, bế lấy Yến Thiếu Đường, nhẹ giọng : "Thiếu Đường, gần đây em ăn cơm giỏi ?"
Cô bé vòng tay qua cổ Cố Nguyệt Hoài, chút tủi : "Chị, chị thế?"
Cố Nguyệt Hoài khanh khách, một tay ôm cô bé, một tay gõ nhẹ chóp mũi Yến Thiếu Đường: "Chị bận đó, bận kiếm tiền mua quần áo mới, mua đồ ăn ngon cho Thiếu Đường, thích ?"
Hai mắt Yến Thiếu Đường quả nhiên sáng lên, đôi mắt đào hoa giống hệt Yến Thiếu Ngu, như trăng lưỡi liềm: “Thích ạ!”
Hai trò chuyện một lúc, khiến bầu khí nặng nề vốn trong phòng bệnh cải thiện nhiều.
Yến Thiếu Ly dậy Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt trịnh trọng, giọng điệu cảm kích : "Nguyệt Hoài, cảm ơn chị."
Hôm nay gặp Thiếu Đường cô mới cô bé đang dần bình phục, hiện tại Yến Thiếu Đường khác gì một cô bé bình thường, đổi như từng là mơ ước của cả nhà họ!
Bất kể sự đổi liên quan đến Cố Nguyệt Hoài , nhưng cô cứu Yến Thiếu Đường, chính là đại ân nhân của nhà bọn họ!
Cố Nguyệt Hoài khẽ lắc đầu, tỏ ý cô cần khách sáo như .
Trái Cố Tích Hoài bên cạnh, kinh ngạc hai : "Hai quen ??"
Anh câm nín Cố Nguyệt Hoài, ở tầng, cô cũng Yến Thiếu Đường và Yến Thiếu Ly, còn trâng tráo cô , nhận dẫn đường, uổng công vô ích ?
Cố Nguyệt Hoài giải thích, về phía Yến Thiếu Ương: "Thiếu Ương thế nào ? Bệnh viện huyện chữa trị ?"
Tâm trạng Yến Thiếu Ương hiển nhiên tệ, thấy Yến Thiếu Đường, thấy thần trí cô bé bắt đầu tỉnh táo, cả đều thở phào nhẹ nhõm, ngay cả thể vốn nặng nề đau đớn cũng lên nhiều, : "Không gì , bác sĩ , bồi dưỡng cơ thể cho là ."
Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm, : "Vậy thì , là ."
Yến Thiếu Ly cũng : “Lúc đó em còn lo vết thương hai nặng quá, ảnh hưởng đến , may là bác sĩ hai chỉ cần nghỉ ngơi cho là , nhưng điểm thanh niên tri thức dưỡng thương chứ? Anh hai chịu giày vò đủ ."
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lóe lên, đại khái đoán gian công lao trong đó, nhưng cũng vội gì.
Cô ý định cho bất kỳ ai về gian Tu Di, giữ những chuyện kỳ lạ ở trong bụng thì hơn.
Yến Thiếu Ngu liếc Cố Nguyệt Hoài, trong mắt chút suy nghĩ.
Cố Nguyệt Hoài đến giường bệnh thử, lưng của Yến Thiếu Ương cố định bằng thiết y tế, cô quanh một vòng, trong phòng bệnh sạch sẽ, thích hợp để nghỉ ngơi, cô : “Tiền thuốc men thì ?”
Nghe , Yến Thiếu Ly cắn môi, dè dặt Yến Thiếu Ngu.
Cô : “Lúc đó trợ cấp của thanh niên tri thức, nhưng khi rời thủ đô phân gần hết, nghĩ sẽ xảy chuyện như , trong thời gian dưỡng thương hai bôi thuốc, uống thuốc mỗi ngày, chi phí sẽ hề nhỏ."
Yến Thiếu Ương im lặng cụp mắt, vẻ mặt chút cay đắng.
Nguyệt
Yến Thiếu Ngu ngước mắt em trai em gái của , giọng điệu bình tĩnh : “Tiền thuốc men sẽ lo.”
Bị nhà họ Yến dính liú, ít bên liên lụy, cuộc sống khó khăn thể tả.
Nhóm thanh niên tri thức thủ đô bọn họ ít tiền trợ cấp, mỗi 80 đồng, khi còn đem hết đồ đạc giá trị ở nhà đến một cửa hàng ký gửi lấy tiền, gần như cho hết mấy gia đình nhà họ Yến liên lụy.
Đây cũng chính là lý do tại khi đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử họ nghèo rớt mồng tơi như .