Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 302

Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:03:42
Lượt xem: 794

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yến Thiếu Ngu bình tĩnh phân tích: “Tống Kim An , nên vẫn luôn giữ im lặng gì, em và cô bên nào cũng cho là đúng, bọn họ định tội của em cũng vô dụng, tìm lối tắt thì chỉ thể tìm cách khác.”

Cố Nguyệt Hoài như điều suy nghĩ gật đầu, thể như thế thật, chẳng qua, chuyện liên quan gì đến Yến Thiếu Ngu, sắp sửa rời khỏi huyện Thanh An, cô cũng hi vọng lo lắng về chuyện của Điền Tĩnh nữa.

Cô véo tay Yến Thiếu Ngu chớp mắt, tự tin : “Anh cần nghĩ nhiều, mặc kệ cô là giả vờ là thật đều quan trọng, quan trọng là em chuẩn sợi dây cắt đứt để mang đến đồn công an báo án.”

Yến Thiếu Ngu sửng sốt, nghiêng đầu về phía Cố Nguyệt Hoài, đột nhiên vui vẻ.

Anh nghĩ cho dù rời cũng cần lo lắng cô bắt nạt.

Hai chuyện xong, lúc trở về phòng bệnh Lôi Nghị đang đút nước cho Yến Thiếu Ương.

“Anh Yến, chị Cố, hai về .” Uông Tử Yên dậy chào một câu, cô lo lắng hai .

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu : “Không , cần lo lắng. Được , lúc với Vân Viện đồn công an, thế nào? Có gặp hứa tấn phương ?

Nhắc tới chuyện nảy vẻ mặt Uông Tử Yên trở nên nghiêm túc: “Chứng cứ do chị Vân Viện cung cấp ích, bên trong ghi chép cặn kẽ việc mua bán phụ nữ của Lý Vệ Đông, chắc chắn thể bằng chứng để kết án Lý Vệ Đông!”

mà, bọn em gặp hứa tấn phương, chắc bà áp giải đến đồn công an công xã , hầu hết công an ở huyện điều đến đại đội Liễu Chi để điều tra, bởi vì phận thanh niên trí thức của chúng , cho nên mới thông báo cho Ngưu Tấn.”

“Ông Thiếu Ương nhập viện nên nhất định đưa bọn em đến đây, ngược còn liên lụy đến Yến.”

Nói đến đây, giọng của Uông Tử Yên chút áy náy.

Cố Nguyệt Hoài mím môi đó bình tĩnh : “Đừng như , thể giúp cũng là chuyện .”

Bầu khí trầm mặc một lúc, Cố Nguyệt Hoài : “Vân Viện ? Cô về đại đội Liễu Chi ?”

Lúc ở đại đội Liễu Chi, chồng của cô là Tô Bưu Kiệt từng giúp đỡ cô và Yến Thiếu Ngu, là một trong ít đạo đức và lý trí ở đại đội Liễu Chi, cho nên cô vẫn sẵn lòng hỏi thăm một câu về Vân Viện.

Nghe Uông Tử Yên dừng , ngay cả Lôi Nghị và Kim Xán ở bên cạnh cũng im lặng.

Cố Nguyệt Hoài khẽ cau mày hỏi thêm: “Có chuyện gì ?”

Uông Tử Yên khổ : “Chị Vân Viện gửi bằng chứng tới đồn công an, khi giải thích tình hình chị rời khỏi huyện Thanh An. Chị chị về nhà thăm gia đình, lẽ sẽ nữa.”

Cố Nguyệt Hoài giật , ngờ kết quả như , cô im lặng một lúc hỏi: “Tô Bưu Kiệt nhờ bọn em giao gì ?

Uông Tử Yên gật đầu: “Bọn em đến đồn công an huyện Thanh An, ngay khi thấy Vân Viện, bọn em đưa đồ cho chị và chị cũng tránh mặt bọn em, ở bên trong một xấp tiền, cả tiền lẻ và tiền chẵn.”

“Lúc đó Vân Viện cầm tiền nhưng cũng gì, nhưng em thấy chị , chắc là chị cảm động.”

em hiểu vì chị lời tạm biệt với Tô Bưu Kiệt, dù Lý Vệ Đông chết, thù lớn báo, chị hẳng nên cảm thấy thoải mái hơn mới đúng, từ khi đến đây Tô Bưu Kiệt đổi xử với chị , cứ rời như vẻ quá bạc tình.”

Cố Nguyệt Hoài Uông Tử Yên thì ngẩng đầu lên , quả nhiên là cô gái nhỏ chuyện tính cách.

Ngay từ Vân Viện và Tô Bưu Kiệt quen trong sáng, trải qua phận bán, tra tấn và bỏ trốn, cuối cùng thứ họ nghĩ đến chỉ tình yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-302.html.]

thể ơn, cảm động và thậm chí là thích Tô Bưu Kiệt, nhưng những thứ đống lộn xộn vẻ nhỏ bé đáng kể, dù đối với Vân Viện mà , đại đội Liễu Chi chỉ là nơi giam giữ cô mà thôi.

Em gái của cô c.h.ế.t ở đây, bây giờ Lý Vệ Đông cũng chết, cô vứt bỏ tất cả quá khứ.

Thời điểm Vân Viện giời khỏi đại đội Liễu Chi với bằng chứng, cô chuẩn sẵn sàng , giây phút cuối cùng, cô dẫn theo Tô Bưu Kiệt cùng, lúc đó trong lòng cô hẳn là tình yêu.

Tuy nhiên, đối với Tô Bưu Kiệt mà , đại đội Liễu Chi là cội nguồn của , thể bỏ rơi cha và tất cả thứ ở .

Tất nhiên cũng Vân Viện sẽ , nếu amh cũng nhờ bọn họ gửi tiền cho cô .

Cố nguyệt hoài bình tĩnh : “Quá khứ qua , nghĩ nhiều cũng vô ích, mỗi đều lựa chọn riêng của .”

Thật Lôi Nghị đồng ý với những lời , gật đầu : “Chị Cố đúng, cần nghĩ đến đại đội Liễu Chi nữa.”

Nghe đến đây Kim Xán mím môi, chút hổ hỏi: “Sau chúng nên gì bây giờ.”

Những thanh niên trí thức ở thủ đô đều do Ngưu Tấn phân công, bây giờ Ngưu Tấn quan tâm đến họ thì họ nên ?

Nguyệt

Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một lúc trầm ngâm : “Hay là đến đại đội Đạo Lao Tử , điển thanh niên trí thức của đại đội Liễu Chi sập, cảnh sống tệ, thích hợp để sống, đại đội Đạo Lao Tử .”

Mặc dù điểm thanh niên trí thức ở đại đội Đạo Lao Tử cũng kiên trì bao nhưng, nhưng ít nhất vẫn hơn việc họ đại đội Liễu Chi.

Hai mắt của Kim Xán sáng lên, cô và Lôi Nghị mỉm , cảm ơn : “Cảm ơn chị Cố! Cảm ơn!”

Cố Nguyệt Hoài đồng hồ, thấy muộn liền : “Mọi ở chỗ đợi một lát, với bí thư chi bộ một tiếng, tí nữa sẽ theo chú trở về, bí thư chi bộ sẽ sắp xếp cho .”

Uông Tử Yên và những khác liên tục gật đầu, khuôn mặt của bọn họ tràn ngập niềm vui với cuộc sống mới.

Yến Thiếu Ngu về phía Cố Nguyệt Hoài : “Anh cùng em.”

Cố Nguyệt Hoài vốn để đến phòng bệnh bên cạnh dính chuyện của Hoàng Thịnh, nhưng sắp xa , cô trân trọng từng giây từng phút ở bên , suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn gật đầu, cùng lắm thì cô sẽ gọi bí thư chi bộ ngoài.

Hai nắm tay đến phòng bên cạnh, lúc Hoàng Thịnh đuổi về.

Cố Nguyệt Hoài mới gõ cửa, mở của vẫn là Bùi Dịch luôn cho rìa, cô thoáng qua Hoàng Thịnh còn kêu la đau đớn, ánh mắt của : “Bí thư chi bộ, phiền chú đây một chút, cháu chuyện với chú.”

Vương Phúc gật đầu khỏi phòng bệnh.

Cố Nguyệt Hoài còn kịp mở miệng, ông bằng giọng điệu cổ quái: “Hình như thanh niên trí thức Hoàng trúng tà, thế mà trong bụng mọc lên một cây dưa chuột, cháu xem chuyện hiếm ? Ha, chú lớn từng tuổi , còn gặp loại chuyện như thế bao giờ !”

“Cây dưa chuột?” Yến Thiếu Ngu nheo mắt , giọng cũng chút nghi ngờ.

Vương Phúc gật đầu, cau mày, giọng điệu hết sức khó hiểu: “Không chỉ là cây dưa chuột ? Lá cây mềm đến mức thể ép nước, trông giống như ăn , mà giống như mọc ! Thật là kỳ lạ, kỳ lạ.”

Đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài lóe lên : “Chắc là chuyện sai trái, cho nên mới xảy chuyện .”

Nghe , Yến Thiếu Ngu nhướng mày, như điều suy nghĩ Cố Nguyệt Hoài.

 

Loading...