Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 304

Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:04:26
Lượt xem: 842

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nguyệt Hoài ngước mắt về phía Cố Tích Hoài: "Anh ba, đợi chút nữa phiền chăm sóc Thiếu Ương một chút, Thiếu Ngu theo giúp em đến cục cảnh sát."

Cố Tích Hoài khẽ gật đầu: "Được , các em cứ , chuyện ở bệnh viện các em cũng cần quan tâm, ở đây ."

Nếu là chuyện khác thì còn thể trêu chọc chế nhạo vài câu, nhưng loại chính sự liên quan đến g.i.ế.c , đương nhiên là nghiêm túc đối đãi.

Hai rời khỏi phòng bệnh của Cố Chí Phượng lên tầng hai.

Trên đường , Cố Tích Hoài : "Vài ngày nữa Cố Gia sẽ kết hôn, cha sẽ đến tham dự, em ?"

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài nhàn nhạt, cô thẳng thừng từ chối: "Không ."

Yến Thiếu Ngu sắp , cô rảnh rỗi như , mà thì dù cũng chuẩn một chút đồ ăn thức uống cho mang theo, nhiệm vụ của một cô bạn gái xứng chức là gì, dĩ nhiên thể thiếu những thứ .

Cố Tích Hoài nhún vai, thêm gì về chuyện nữa, hai phòng bệnh của Yến Thiếu Ương.

"Đi thôi, ba của em chăm sóc Thiếu Ương , chúng nhanh về nhanh." Cố Nguyệt Hoài .

Yến Thiếu Ngu gật đầu cùng cô cùng rời khỏi phòng bệnh, : "Có cần tới xem Điền Tĩnh ?"

Cố Nguyệt Hoài từ chối cho ý kiến khẽ gật đầu, phòng bệnh của Điền Tĩnh cách nơi xa, còn phòng bệnh, thấy bên trong truyền tiếng rống hoảng sợ của Điền Tĩnh: "Không ! kiểm tra! Các , !"

Đôi mắt dài của Yến Thiếu Ngu nheo , như điều suy nghĩ về phía phòng bệnh.

Cố Nguyệt Hoài gõ vang cửa phòng bệnh, cửa mở , trong nháy mắt cô thấy Tống Kim An với vẻ mặt tràn đầy vẻ u sầu.

Khi thấy đến là Cố Nguyệt Hoài thì thở phào nhẹ nhõm, chăm sóc một bệnh nhân tinh thần thất thường thực sự chút đau đầu. Anh định lên tiếng thì thấy Yến Thiếu Ngu, sững sờ : "Thiếu... Thiếu Ngu? Sao ở bệnh viện?"

Yến Thiếu Ngu lắc đầu, trầm giọng : "Điền Tĩnh thế nào ?"

Nghe hỏi , Tống Kim An thở dài: "Hai , Điền Tĩnh thấy bác sĩ thì phát cuồng, bác sĩ , lẽ là khi viện trải qua chuyện gì đó kích thích thần kinh, lúc mới dẫn đến tình trạng cô chuyện bừa bãi, quên nhiều thứ."

Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu phòng bệnh, thấy Điền Tĩnh đang trốn ở trong góc, còn mấy bác sĩ thì bất lực .

Ánh mắt Yến Thiếu Ngu lạnh lùng đảo qua Điền Tĩnh, hỏi: "Cô nhớ những chuyện gì?"

Tống Kim An chần chờ một chút, chút khó hiểu : " cảm thấy cũng là Điền Tĩnh mất trí nhớ, dường như trí nhớ của cô gián đoạn, dò hỏi thì quên hết chuyện của mấy tháng gần đây, chứ chỉ quên mỗi chuyện xảy núi."

"Bác sĩ , trong y học từng bệnh , tên là ”Chứng mất trí nhớ mang tính lựa chọn”.

Nói đến đây, Tống Kim An dừng , cố ý Cố Nguyệt Hoài một chút: "Triệu chứng ám chỉ đến việc khi một chịu một loại kích thích nào đó ở thế giới bên ngoài, đó quên một chuyện mà nhớ đến, chỉ nhớ những chuyện bản nhớ."

"Về mặt tâm lý, tình huống xem như một loại cơ chế tự vệ phòng thủ. "

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày , chứng mất trí nhớ mang tính lựa chọn?

Ý của Tống Kim An là cô thọc cô một dao, trở thành bóng ma của Điền Tĩnh, thành khúc mắc khó mà tháo gỡ, lúc mới dẫn đến chuyện cô lựa chọn lãng quên đoạn quá khứ ? Nếu chuyện bên trong thì suýt chút nữa tin .

Yến Thiếu Ngu im lặng một lát hỏi: "Có thể chữa khỏi ?"

Tống Kim An gật đầu: "Chứng mất trí nhớ mang tính lựa chọn thể chữa trị, nhưng chỉ có thể chậm rãi khôi phục, thể kích thích."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-304.html.]

Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên, chút hiếu kỳ : "Vậy nếu như kích thích sẽ như thế nào? Sẽ nổi điên ?"

Tống Kim An nghẹn họng, trả lời như thế nào, cũng hỏi bác sĩ hậu quả của chuyện .

Yến Thiếu Ngu liếc Điền Tĩnh một chút, từ đầu tới đuôi cô đều giống như thấy bọn họ, chỉ vòng cánh tay quanh đầu gối, cấm chỉ bác sĩ tới gần, : "Nhìn dáng vẻ của cô thì cũng hỏi , thôi."

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, hôm nay muộn , còn một chuyến đến cục cảnh sát nữa, thể trì hoãn thêm.

Tống Kim An nhíu mày về phía hai , trong lòng loại dự cảm : "Hai định ?"

Cố Nguyệt Hoài , cũng giấu diếm, lấy dây gai từ trong túi xách : "Còn thể nữa? Có thù báo thù, oán báo oán mà thôi, Thanh niên trí thức Tống cũng xen một tay ?"

Nguyệt

Từ đầu tới cuối cô bao giờ tin tưởng Tống Kim An, vì Điền Tĩnh mà đến cục cảnh sát tố cáo cô cũng là chuyện bình thường.

chứng cứ, càng nhân chứng, trừ khi lấy quyền đè , nếu thì cảnh sát nhân dân sẽ bất kỳ lý do và chứng cứ nào để kết tội cô, cũng bây giờ Tống Kim An còn dư mấy phần tình cảm đối với Điền Tĩnh nữa?

Lông mày Tống Kim An càng nhíu chặt hơn, đầu Điền Tĩnh một chút đẩy hai khỏi phòng bệnh.

"Hiện tại Điền Tĩnh là một bệnh nhân, tại cô cứ đuổi tận g.i.ế.c tuyệt cô như thế?" Ánh mắt phức tạp của Cố Nguyệt Hoài, giọng điệu vô cùng khó hiểu, thậm chí xen lẫn một chút tức giận, dù Điền Tĩnh cũng là tốn bao nhiêu công mới cứu về .

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng, cô đưa sợi dây gai cắt gọn gàng tới mắt Tống Kim An: "Đuổi tận g.i.ế.c tuyệt? Lời của thanh niên trí thức Tống đúng là buồn , trồng nhân gì thì ắt quả đó, cô ngày hôm nay, tất cả đều là do bản gây , chẳng lẽ còn sợ báo ứng ?"

"... ý đó, chỉ là..." Đối mặt với chất vấn của Cố Nguyệt Hoài, Tống Kim An nên trả lời thế nào.

Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài vẫn như cũ, cô từng bước ép sát : "Anh chỉ là cái gì? Chỉ là thấy đáng thương cho cô ? Cảm thấy ân oán của chúng giải quyết trong núi, cho nên tha cho cô một , từ đây về ai sống phần đó?"

"..." Tống Kim An yên lặng, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Cố Nguyệt Hoài, thậm chí còn cảm thấy chút sợ hãi.

Cố Nguyệt Hoài cúi đầu, thấp giọng : "Tống Kim An, cho , thù hận giữa và Điền Tĩnh khả năng hóa giải, mà cũng vĩnh viễn khả năng hiểu , đời , chết, thì chính là vong, c.h.ế.t thôi!"

Dứt lời, cô bật một tiếng: "Anh thể giúp cô đối phó , bóc trần tất cả chuyện núi, nhưng cũng sợ."

Tống Kim An run lên, về phía Cố Nguyệt Hoài, nhất thời ánh mắt mãnh liệt ác ý của cô cho giật .

Đây là loại thù hận gì?

Cứ như thể tất cả các chướng ngại vật thế gian sẽ cô giải quyết, và bất cứ ai ngăn cản sẽ là kẻ thù của cô.

Trái tim Tống Kim An thắt , cả phát lạnh, một lúc mới khàn giọng : "Cố Nguyệt Hoài, kẻ thù của cô."

Từ khi đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, thấy cô lần đầu tiên sinh cảm giác mệnh khó lên lời, phủ nhận hảo cảm của , thậm chí đôi khi còn tự mãn vì một nụ của cô.

Anh hề nghĩ tới chuyện sẽ trở thành kẻ thù của cô, nhưng lúc thấy cô hận bởi vì chuyện của Điền Tĩnh, trong lòng vô thức chút tủi .

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài hờ hững chằm chằm , một lát , cô thản nhiên : "Vậy ?"

đầu về phía Yến Thiếu Ngu, sự lạnh lẽo giữa lông mày và trong mắt lặng lẽ tan chảy, mang theo một chút ấm áp: "Thiếu Ngu, thôi."

Yến Thiếu Ngu gật đầu, hai nắm tay rời ánh mắt của Tống Kim An.

Tống Kim An ngạc nhiên hồi lâu, đột nhiên một tiếng, chút gợn sóng trong lòng đột nhiên ngưng kết thành một đầm nước đọng, rũ mắt, tiếng của Điền Tĩnh trong phòng bệnh một nữa truyền đến, sắc mặt nhiều thêm mấy phần bực bội.

 

Loading...