Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 314
Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:16:43
Lượt xem: 732
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Sao thế ? Xảy chuyện gì thế?" Yến Thiếu Ly cũng ngâm chân nữa mà chạy đến kế bên Cố Nguyệt Hoài ngó bên ngoài, cô trông thấy một đoàn dài chút hoảng sợ chút lo lắng.
Thời gian mới yên và thoải mái, xảy chuyện gì mới là chuyện .
Đôi mắt xinh của Cố Nguyệt Hoài chợt nảy suy nghĩ: "Thiếu Ly, em ở nhà với Thiếu Đường nhé, chị xem thử chuyện gì."
Mấy ngày lương thực thiếu hụt, quá nhiều chuyện chi phối nên cô quăng hết những chuyện nhỏ nhặt đầu, nếu hôm nay trong đại đội quá ồn ào náo nhiệt thì lẽ cô quên mất chuyện bò cái của đại đội khó sinh.
Kiếp con bò cái ở trong đội sản xuất là do khó sinh mà chết, bê con lúc sinh cũng yếu ớt cuối cùng cũng sống mà c.h.ế.t cóng, khi bò c.h.ế.t nó trở thành thịt cho nhóm thành viên trong xã.
Yến Thiếu Ly lên tiếng lo lắng : "Chị nhớ cẩn thận nhé, sớm về sớm."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, khi khỏi cửa thì sải từng bước dài nhanh đến nhà của Lưu Nhị Nhĩ.
Lưu Nhị Nhĩ gần bốn mươi nhưng vẫn kết hôn, cả đời cô độc ở một nơi hẻo lánh, gã cũng ở sân nhỏ mà là ở trong một nhà hầm hiếm thấy, tổng cộng hai gian, một gian gã đổi thành chuồng bò, gian còn là nơi gã ở.
Lúc Cố Nguyệt Hoài đến nhà Lưu Nhị Nhĩ, xung quanh nhiều vây quanh xúc động đang lau nước mắt, còn Lưu Nhị Nhĩ thì càng lố hơn, gã ôm lấy con bò quỳ rạp mặt đất, con bò đang thở một cách nặng nề và rên to.
Mọi thể hiểu cho gã, dù cũng là chăn nuôi ở trong đội và chăn bò cho tám thôn, thức ăn gia súc của tụi nó đều là do gã cho ăn, cũng dành nhiều thời gian ở cùng với bò, đối với gã mà tụi nó thua gì bạn cũ qua đời.
Chú sáu, thầy thuốc dân gian cũng ở mặt, ông đang sờ bụng của con bò cái, lấy thuốc từ trong hộp thuốc nhét trong miệng con bò.
Cố Nguyệt Hoài đến mặt , thấy Hoàng Phượng Anh đang thở dài thở ngắn thì hỏi: "Chủ nhiệm Hoàng, chuyện gì ạ?"
Hoàng Phượng Anh than nhẹ một tiếng, lắc đầu : "Con bê chăm nên lớn quá, hơn nữa vị trí đúng khiến khó sinh, nếu thể sinh bò cái sẽ nghẹn chết, cũng thể cứu kịp nữa, đúng là nghiệp chướng mà."
Cố Nguyệt Hoài mím môi, kiếp cô mặt ở đây hiển nhiên rõ tình hình của con bò.
Thật cô thể truyền một ít năng lượng để giúp cho con bò khỏe hơn, nhưng vấn đề là cô dùng lý do gì để khiến cho tản đây? Sức mạnh chữa trị của cô phát ánh sáng màu xanh, hiển nhiên cô thể để cho ở đây phát hiện .
Có điều hết sức cẩn thận với loại siêu năng lực vạn năm , nhất là để khác thấy, nếu sẽ coi là ngoài hành tinh.
Không qua bao lâu, chú sáu lên, ông con bò cái đang tâm tình cũng vô cùng ảo não.
Vương Phúc thấy ông lên thì vội vàng hỏi: "Lão Lục, tình hình ?"
Chú sáu im lặng đó lắc đầu : "Không , quá muộn, bò còn sức để sinh, đoán chừng con bê ở trong bụng cũng ngộp thở mà chết, thuốc nào cần ăn thì cũng ăn, cũng còn cách nào khác."
Nghe , khí ở đó im bật, tất cả hé răng, lưng của Vương Phúc càng lúc càng cúi thấp
Bò đối với đại đội là tài sản đáng giá nhất, bỗng dưng c.h.ế.t thì tâm trạng của bí thư chi bộ thể cho .
Hơn nữa, hai con bò từ nhỏ nuôi ở trong đại đội , cả đời cần cần cù và vất vả, chịu mệt nhọc, cũng giúp kéo bao chiếc xe kéo của đại đội, cày bao nhiêu công đất, thể rằng tụi nó so với các xã viên cống hiến nhiều.
Trông thấy đôi mắt của bò cái như bao lấy một tầng sương trắng,
Cố Nguyệt Hoài bước nhíu mày : "Bí thư chi bộ, chú sáu, cháu từng qua một cách đỡ đẻ ở trong sách, thể thử xem ạ."
"Là Tiểu Cố ." Vương Phúc thoáng qua Cố Nguyệt Hoài một cái, ban đầu còn đang dâng lên hy họng gì dập tắt, biện pháp đỡ đẻ gì chứ, cô là một cô gái nhỏ kết hôn, biện pháp gì chứ?
Lúc , nếu cuối cùng vẫn cứu con bò còn khiến cho oán trách.
Ông lắc đầu, : "Chú cháu lòng , nhưng bò cái kịp cứu nữa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-314.html.]
Chú sáu cũng thở dài: "Tiểu Cố , cách nào nên dùng thì chú cũng dùng hết cả , Hai Nhĩ dùng bao nhiêu cách , chuyện cứ thế , cũng giải tán , cũng chẳng còn sớm nữa, cứ ở miết ở đây cũng cách."
Ông mới xong, đám nhốn nháo.
Chẳng bao lâu chần chừ : "Bí thư chi bộ, nếu con bò c.h.ế.t thì phân chia như thế nào?"
Một viên đá kích thích ngàn tầng sóng.
Lời thốt , bầu khí bỗng trở nên vi diệu, ban đầu các nhóm xã viên vì bò khó sinh mà lo lắng , đó đều bắt đầu tính toán, dựa theo tục lệ ngày xưa, bò c.h.ế.t sẽ lột da chia thịt cho các hộ gia đình, nhất định cũng sẽ ngoại lệ, bây giờ câu hỏi xuất hiện, một con bò lớn như nên chia bao nhiêu? Nên chia thành mấy phần? Điều đều ý nghĩa của nó.
Vẻ mặt của Vương Phúc lẫn chú sáu đều khó coi, bò còn nhắm mắt đấy, thế mà bắt đầu tính toán?
Vương Bồi Sinh ảo não lớn tiếng : "Được , trở về hết ."
Còn khó chịu, cho lẽ thấy Vương Phúc đầu về phía , giọng cao thấp, vô cùng nghiêm túc: "Chủ nhiệm Vương mà mấy hiểu ? Tất cả về , đừng ở đây chướng mắt nữa."
Hai con trâu trong đội thành hiền lành, tính cách ôn thuần, bao giờ công kích , một ít thiếu niên ở đây khi còn bé thậm chí đều cưỡi nó lớn lên, những nhẫn tâm những lời mặt trâu sắp chết!
Đội lý đích hai đầu ngưu thành thật trung hậu, tính cách ngoan ngoãn, nay bao giờ tấn công khác, thậm chí ở đây còn một vài thiếu niên đây còn từng cưỡi nó lớn lên, những bây giờ thể nhẫn tâm mặt con bò sắp c.h.ế.t những lời .
Trông thấy Vương Phúc và Vương Bồi Sinh sắp nổi giận thì xã viên nhóm mới từ từ xoay rời .
Đám đó giải tán nhanh, chỗ ở của Lưu Nhị Nhĩ lập tức vẻ thoáng hơn nhiều.
Cố Nguyệt Hoài con bò cái, : "Bí thư chi bộ, cháu thực sự từng học qua cách đỡ đẻ, là thể cho cháu thử xem ạ? Dù tình hình cũng như , kết quả thể tệ hơn nữa ? Lỡ như thể cứu con bò thì ?"
Nghe , thế nhưng Vương Phúc vẫn do dự như Vương Bồi Sinh : "Bí thư chi bộ, nếu ông cứ để Tiểu Cố thử xem ?"
Hoàng Phượng Anh cũng : " thế bí thư chi bộ, hiện tại Tiểu Cố là đồng chí giỏi giang nhất trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử của chúng , chừng cách thì , thể cứu bò sống sót thì sẽ là ân nhân lớn của đại đội chúng ."
Nghe hai như , rốt cục Vương Phúc gật đầu: "Được, Tiểu Cố, cháu cứ thử , cho dù cứu thì cũng sẽ ai trách cháu , đừng áp lực."
Nguyệt
Cố Nguyệt Hoài khẽ , trong lòng ấm áp.
Đã ủng hộ cô cũng khách sáo nữa nên :
"Bí thư chi bộ, chuyện là thế , phương pháp kỳ quái, trong lúc thực hiện ai ở bên cạnh xem, đây là một phương pháp cổ hủ, chú thấy ?"
Vương Phúc mới mỉm thì bỗng dở dở .
Trong lúc ông lên tiếng gì đó thì thấy Lưu Nhị Nhĩ đang ôm con bò mà nức nở vui vẻ mà : "Tại thể chứ? Bò là cho nó ăn, nếu nó c.h.ế.t một cách đột ngột chẳng lẽ còn thể tiễn nó ?"
Nghe thấy giọng của Lưu Nhị Nhĩ, Cố Nguyệt Hoài ánh mắt khẽ dừng gã .
Cô Lưu Nhị Nhĩ một vẻ bề ngoài xí, vẻ mặt cô bình tĩnh, đôi mắt đen chăm chú, khiến gã căng thẳng.
Cố Nguyệt Hoài hã một lát thắc mắc hỏi: "Chú Lưu, chẳng lẽ chú giúp cho con bò khỏe ? Nếu chú cứ mất thời gian thì biện pháp cổ hủ lẽ cũng dịp dùng tới."
Lưu Nhị Nhĩ phục, còn cái gì đó, thấy Vương Phúc chắp hai tay lưng đang gõ nhịp : "Được , thôi, chúng cùng chờ ở bên ngoài."
Vương Phúc dẫn đầu, đó mấy Vương Bồi Sinh, Hoàng Phượng Anh cũng đều khỏi chuồng bò trong nhà hầm.
Lưu Nhị Nhĩ lúng túng trừng mắt với Cố Nguyệt Hoài, nhưng cũng gì nữa, rề rà rời .