Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 414
Cập nhật lúc: 2025-03-08 14:08:37
Lượt xem: 791
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Nguyệt Hoài im lặng, chợt khẽ một tiếng, tiếp tục : “Cho dù nổi nữa, em cũng . Chị dâu, hiện tại chị chỉ là Bạch Mân, mà còn là vợ của cả em, vài lời thể rõ ràng.”
“Bé, em...” Cố Đình Hoài lên tiếng ngăn , thật sự Bạch Mân tiếp tục nữa.
Bạch Mân khổ một tiếng, đưa tay giữ chặt Cố Đình Hoài , hít sâu một , : “Để Nguyệt Hoài .”
“Chị dâu, dù là sính lễ nhà ở, cả đều sẽ cho. Chị là bạn của em, khi đăng ký kết hôn chắc chị cũng là nhà bọn em sẽ luôn tôn trọng chị, cuộc sống thể là quá giàu đầy đủ, nhưng tóm vẫn sẽ hơn ở nhà họ Bạch.”
“Bạch Sơn và Từ Đông Mai sẽ bỏ qua cho chị, nhưng chứng cứ chúng , bọn họ ép chị.”
“Biến duy nhất là ở chị, cũng chỉ chính chị mới thể quyết định con đường của . Nói thật, em sợ chị sẽ mềm lòng.”
“Không đến việc Bạch Sơn và Từ Đông Mai tham lam đến nhường nào, một khi bọn họ nắm bắt cơ hội, sẽ hung hăng bám nhà chúng mà hút máu. Chỉ đến tâm tư xa của họ, một kế thành, ai còn kế thứ hai nữa ?”
“Hoàng Thịnh chính là tấm gương răn đe, em thật sự lo nếu còn xảy chuyện, trai em sẽ chịu nổi.”
“Đối với em mà , nhà là quan trọng nhất, tâm nguyện cả đời của em chính là hy vọng trong nhà đoàn viên, khỏe mạnh, thiếu một , cuộc sống tự do hạnh phúc, nhiều biến như .”
“Em thể ở nhà mỗi ngày, tương lai cơ hội, em sẽ lựa chọn theo quân,. Đến lúc đó trong nhà cũng chỉ còn . Nếu Bạch Sơn và Từ Đông Mai gì đó, ai trong đến giải quyết đây?”
“Em đánh cược, cũng dám đánh cược, đánh cược nhân phẩm của hai nhân tính.”
“Chị dâu, em nhiều như , chị thể hiểu chứ?”
Lời của Cố Nguyệt Hoài sắc bén, xong khiến sắc mặt của Bạch Mân hết xanh trắng, hết trắng đỏ.
xong lời cuối cùng, trong phòng lặng ngắt như tờ, ngay cả Cố Đình Hoài ngay từ đầu còn ngăn cản cô cũng nên cái gì, yết hầu của di chuyển, x Cố Nguyệt Hoài với ánh mắt phức tạp.
Tuổi tác em gái nhà lớn lắm, nhưng suy nghĩ vấn đề và sự việc đều luôn khác một bước, tính toán tất cả thứ đều thỏa.
Ánh mắt Cố Tích Hoài cũng phức tạp, cũng ngờ Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ nhiều đến .
Em gái chán ghét trong trí nhớ trở thành quá khứ, chỉ còn em gái lo lo , vì nhà mà lên nhiều kế hoạch, vả còn giỏi nấu ăn nữa. Nghĩ như , thật sự cảm thấy Yến Thiếu Ngu quá lợi.
“Nguyệt Hoài, chị hiểu .”
“Em yên tâm, chị nhất định sẽ mềm lòng, khó khăn lắm mới thoát khỏi cuộc sống bi thảm trong quá khứ, chị thể hồi tâm chuyển ý cơ chứ? Nếu quả thật ngày đó thì do chị tự tự chịu, chị sẽ liên lụy đến nhà họ Cố, liên lụy trai em.”
Cơ thể Bạch Mân khẽ run rẩy, trong giọng cũng lộ một chút khàn khàn.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Em tin chị nhưng lẽ cả sẽ sợ chị liên lụy . Em vẫn hy vọng chị giải quyết vấn đề từ tận gốc rễ, nên mềm lòng, nếu khi đó mặc dù chị liên lụy cũng sẽ liên lụy.”
Cô hiểu rõ Cố Đình Hoài là như thế nào, nếu Bạch Mân thật sự trở về, Cố Đình Hoài cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của cô .
Bạch Mân khựng , theo bản năng về phía Cố Đình Hoài, nọ cái gì hết, chỉ nở nụ trấn an với cô . Cũng chính nụ , khiến trong lòng cô mềm nhũn, nỗi đau đớn khó xử cũng tan thành mây khói.
Chuyện của Bạch Sơn và Từ Đông Mai vốn dĩ đều , Cố Nguyệt Hoài thì gì mất mặt ?
Bây giờ quan trọng nhất là cô sống thật với Cố Đình Hoài, cả đời hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-414.html.]
Cố Nguyệt Hoài duỗi , che miệng ngáp một cái: “Được , chuyện xong, tất cả ngủ sớm . Sáng sớm ngày mai em xuất phát, đường còn mất vài ngày, cần nghỉ ngơi thật .”
Cô xong, cũng nghỉ.
Cố Chí Phượng Cố Nguyệt Hoài, dặn dò gì đó, nhưng cảm thấy con gái nhà chính kiến, cần đến cha đáng tin như ông gì cả, chỉ vỗ vỗ vai cô: “Ngủ sớm nhé.”
Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu, đồ xuống, đắp chăn rơi trong giấc mộng.
Hôm , bên ngoài trời còn tối, Cố Nguyệt Hoài thức dậy thu dọn đồ đạc.
Phần lớn đồ đạc cô đều đều đặt ở trong gian Tu Di, chỉ chứa chút đồ ăn và nước ở trong túi.
Lần đến thành phố Chu Lan, cô thể tùy tiện lấy đồ ở trong gian , nếu lấy chỉ thể , cực kỳ bất tiện, cũng cảm nhận lợi ích của việc gian bên , nhưng lúc thì hưởng thụ .
Nguyệt
Đồ đáng giá đều đặt ở trong gian, cũng sợ trộm sờ soạng.
Cô thu dọn đồ đạc xong xuôi, cầm trong tay cái bánh mì để gặm, thoáng qua căn phòng yên tĩnh, rón rén rời .
Cố Nguyệt Hoài khỏi cửa, Cố Chí Phượng từ trong phòng , ông Cố Nguyệt Hoài trong bóng đêm, cặp mắt hổ khỏi dâng trào một chút nước mắt, giơ tay lau , khỏi thở dài.
Từ nhỏ ông luôn che chở cho cô, chính vì để cho cô chịu khổ vất vả nhưng ngờ đến khi trưởng thành, ngược là cô gánh vác chuyện trong nhà. Điều cho cha như ông áy náy khó chịu, trong lòng thấy kỳ lạ.
“Cha, , đừng nữa. Bé kiên cường lắm, chuyện con bé quyết định thì ai thể đổi, con yên tâm về con bé, cha vẫn nên nghĩ xem chờ khi con bé trở về thì xây nhà như thế nào. Hay tiên chúng dọn dẹp nhà ?”
Cố Tích Hoài dùng bả vai đụng đụng Cố Chí Phượng, coi thường dáng vẻ sến sẩm của ông .
bóng lưng Cố Nguyệt Hoài rời , khóe miệng cũng cong lên một nụ bất đắc dĩ. Đã từng luôn miệng gọi cái tên Nguyệt Hoài, giờ đây cũng biến thành nhũ danh của cô, thật sự công nhận cô em gái .
“Thằng nhóc thối, chẳng thương xót cho em gái của con chút nào!” Cố Chí Phượng đầu , đập một cái ót của Cố Tích Hoài.
“Ôi, cha , dáng vẻ cha phùng mang trợn má còn dễ hơn vẻ lóc sướt mướt nhiều đấy.” Cố Tích Hoài cũng tránh, xoa xoa ót, : “Thương xót em gái? Bé cần con thương xót chắc? Vẫn để nó thương xót con thì hơn.”
Nghe , Cố Chí Phượng dở dở , trêu đùa một phen, ngược xua tan sự luyến tiếc vì chuyện Cố Nguyệt nhà rời khỏi nhà.
Bên , Cố Nguyệt Hoài gặm bánh bột ngô rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Lúc ngang qua chỗ chăn nuôi, bước chân dừng . Lúc , chỗ chăn nuôi đèn đuốc sáng trưng, bên trong còn một chút tiếng ồn ào náo động, chói tai nhất chính là tiếng kêu la của Hoàng Thịnh, ngoại trong sân còn đặt mấy chiếc xe đạp thanh ngang 28.”
Cố Nguyệt Hoài chỉ thoáng qua thu hồi ánh mắt, tốc độ của Vương Phúc và Vương Bồi Sinh cũng nhanh thật, xem ngày hôm qua khi cô với họ chuyện của Hoàng Thịnh, bọn họ báo cáo công xã ngay trong đêm.
Cô nhấc chân rời , chân Hoàng Thịnh trói hai tay áp giải ngoài.
Phía là hai của đội dân binh, sợi thừng trói hai tay Hoàng Thịnh lỏng lẻo trùng xuống, khác gì trói là mấy.
Vẻ mặt đắc ý, còn đầu với Tống Kim An một câu: “Được , cũng đừng tiễn em nữa, chẳng chỉ công xã vài ngày thôi , chuyện gì. Anh , nhưng em khuyên một câu. Chuyện cấp chúng quản , cũng nên quản.”
Hoàng Thịnh xong, lên chiếc xe đạp thanh ngang 28, cùng của đội dân binh rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.