Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 428

Cập nhật lúc: 2025-03-08 14:13:50
Lượt xem: 710

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nguyệt Hoài kéo Tống Kim An một đoạn đường, bước chân đột nhiên dừng .

Cô híp mắt đầu , đột nhiên một tiếng, tên Hình Kiện vẫn cô lừa.

Hang ổ tội của gã bí mật, bốn phương tám hướng đều đường nhỏ thông ngoài. Cô lựa chọn con đường bởi vì lúc đến cô rải hạt giống ở trong gian Tu Di dọc đường và thể dựa đó để tìm đường thoát ngoài. Hình Kiện đề cập tới việc đưa cô thoát khỏi đây, rõ ràng là gã cô nhớ đường và để cho cô lòng vòng để tìm nhà ga.

Ngược , con thật mấy phần tâm cơ và thành thật như cô nghĩ.

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, theo dấu vết mà hạt giống để rời khỏi khe núi. Đường gập ghềnh, là do Tống Kim An đau bông tuyết rơi ở mặt lạnh, từ từ tỉnh .

"Ưm..." Tống Kim An tỉnh là Cố Nguyệt Hoài ngay. Cô buông bàn tay đang nắm cổ áo của đối phương , mặc kệ cho đầu đập xuống nền tuyết, giọng bình tĩnh lạnh lùng: "Tỉnh ? Vậy thì tự bước ."

Tống Kim An che lấy cái ót, từ nền tuyết dậy, khắp nơi đều là một cảnh tượng trắng xóa khiến cảm giác như lọt trong sương mù.

"Đây là ? Tại chúng ở đây? Không là chúng ... Không là chúng bọn buôn giam giữ ?" Tống Kim An hiểu gì đầu về phía Cố Nguyệt Hoài. Cô ở bên cạnh , tròng mắt của cô trong vùng tuyết trắng rộng lớn bằng ánh mắt giễu cợt.

Cố Nguyệt Hoài đồng hồ, cau mày : "Nhân lúc bọn họ phòng , mang theo chạy đến đây."

Trì hoãn như thế, cả buổi trưa đều trôi qua, còn chuyến xe lửa nào thời gian phù hợp nữa.

"Chạy đến đây ?" Tống Kim An chút dám tin, nhưng quan sát xung quanh một chút, cảm thấy độ tin cậy của lời cao. Nếu thì thật sự nghĩ lý do tại hai vốn đang nhốt xuất hiện ở đây.

"Khụ khụ..." Tống Kim An khom lưng, ho khan dữ dội. Một lát , nền tuyết vương vãi một ít máu.

"Nội thương ?" Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên. Hình Kiện thật sự ghét kẻ quan. Đối với một tự giới thiệu con trai của một quan chức cấp cao như Tống Kim An, gã chẳng mảy may nương tay chút nào. Dừng vô cùng đơn giản nhưng đánh tới mức nội thương, chừng sẽ còn để di chứng nữa.

Tống Kim An lắc đầu, chật vật lên, : " , chúng vẫn nên mau chóng rời khỏi đây ."

Nói xong, dường như nhớ tới cái gì, cau mày : "Chỉ chúng trốn thoát ? Còn những khác ? Cả những đứa bé nữa. Những kẻ buôn cực kỳ tàn ác, nhất định sẽ bỏ qua cho bọn họ . Chúng cứu bọn họ ngoài!"

Cố Nguyệt Hoài nhún vai, : " chỉ là một cô gái yếu đuối nhấc nổi vai, nhấc nổi tay. có thể mang theo chạy đến đây là kỳ tích, cứu những khác nữa chứ? Nếu thấy chúng quen thì cũng sẽ cứu ."

Nghe , lông mày của Tống Kim An mày nhíu càng chặt hơn, bờ môi của giật giật, cái gì đó cảm thấy cũng vô ích.

Hoàn chính xác, Cố Nguyệt Hoài thể cứu ngoài là vượt quá khả năng của bản . Những khác còn hôn mê, thể tự thì cứu như thế nào đây? Dựa tình huống bây giờ của hai bọn họ, cho dù họ cứu chăng nữa, cũng là tự tìm đường c.h.ế.t mà thôi.

Mặc dù Cố Nguyệt Hoài chán ghét Tống Kim An, nhưng cô bao giờ nghi ngờ lòng của cả. Suy cho cùng, cũng chỉ là một tên ngốc bảo vệ quá kỹ, tội đáng chết. Nếu như bởi vì Điền Tĩnh, lẽ cô cũng thể đối xử với Tống Kim An nước giếng phạm nước sông.

Đáng tiếc, nếu như chỉ là nếu như thôi. Bây giờ quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối thể tiếp tục chung sống hòa thuận nữa.

Đáy lòng Cố Nguyệt Hoài trào, chợt mặt lạnh nghễ Tống Kim An liếc mắt: "Thật , đám buôn là ai . Nếu cứu , ngược cách đó, ?"

Tống Kim An xong, chút do dự gật đầu nhẹ, : "Đương nhiên! Cô , chỉ cần thể cứu !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-428.html.]

"Đám buôn đại ca đằng , đó là con rể của quản đốc nhà xưởng Lưu Ly ở thành phố Phong. Thế lực của Phong Thị phức tạp, chỉ dựa hai chúng thể nào cứu . Vì thế, kế hoạch là tới tỉnh H. Chỉ ở đó, mới thể vận dụng thế lực của ."

Cố Nguyệt Hoài xong, vẻ mặt của Tống Kim An trở nên chần chờ.

Anh có thể hiểu ý trong lời của Cố Nguyệt Hoài, nhưng xét về mặt hiểu rõ, cũng là hiểu cha của - Tống Lâm nhất. Anh rõ ràng cho dù ông trông thấy dáng vẻ thê thảm của , Tống Lâm cũng chắc tới thành phố Phong gây sự .

Vị trí địa lý của thành phố Phong , cũng ít từng tới đó để lập công lớn, đáng tiếc cuối cùng buộc bất đắc dĩ rời thì là c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng. Đây tuyệt đối là một cục xương cứng khó gặm và dễ dàng rước họa .

Cố Nguyệt Hoài nhận sự do dự của Tống Kim An, con ngươi của cô cụp xuống, trong giọng êm ái ẩn chứa một chút cảm giác cô đơn và thương hại.

"Những đứa bé thật sự đáng thương. Nếu xử lý những kẻ gây tội ác tày trời thì sẽ càng nhiều đứa bé buôn bán hơn nữa. Vốn dĩ bọn trẻ cũng sinh ở một gia đình hạnh phúc mỹ mãn và tay chân đầy đủ và tự do tự tại. Tại bọn trẻ trở thành món hàng hóa khác bán để kiếm lời cơ chứ? Bị móc mắt, đánh gãy hai chân, tàn nhẫn đến thế chứ? Chẳng lẽ thanh niên trí thức Tống bỏ mặc bọn họ ?"

" xuất từ gia đình bình thường, thật sự lòng nhưng đủ lực. Cuối cùng, chỉ cứu một thôi. Trong lòng thật sự cảm thấy khó chịu."

Nguyệt

Tống Kim An Cố Nguyệt Hoài, sửng sốt một chút: "Cô, cô ?"

Cố Nguyệt Hoài ngước mắt Tống Kim An, đôi mắt xinh đỏ hoe, : "Anh thương hại bọn họ ?"

Đây là đầu tiên Tống Kim An thấy Cố Nguyệt Hoài . Trong trí nhớ của , cô là một lạnh nhạt và tránh xa ngàn dặm. Chuyện ngờ tới duy nhất chính là lúc ở trong khe núi, cô tàn nhẫn cầm d.a.o đ.â.m trái tim của Điền Tĩnh.

Cô luôn luôn cứng cỏi và sợ hãi, nhưng vậy mà cô , là một sự bất lực và chua xót mà thể thấy.

Tống Kim An duỗi tay lau những giọt nước mắt khóe mắt của Cố Nguyệt Hoài, nhưng nghĩ đến thái độ của cô, cuối cùng dũng khí đó. Anh chỉ thể dùng giọng điệu kiên định để hứa hẹn: "Đồng chí Cố, cô yên tâm , nhất định sẽ bỏ mặc bọn họ !"

Sau khi đồng ý xong, đột nhiên cảm thấy vui mừng khôn tả khi gánh vác trách nhiệm Cố Nguyệt Hoài.

"Quả nhiên thanh niên trí thức Tống là ." Cố Nguyệt Hoài thu liễm sắc mặt, đáy mắt lướt qua một vòng sáng ảm đạm.

như cô nghĩ, Tống Kim An vẫn luôn là lòng sâu. Cô cái gì thì tin cái đó. Nếu như ánh mắt của chứa đựng sự trong sáng và ngu ngốc của một kinh nghiệm sống nhiều, bất cứ ai cũng thể dễ dàng thấu .

Tống Kim An ho nhẹ một tiếng, che n.g.ự.c : "Bây giờ, chúng sẽ tỉnh H ngay!"

Cố Nguyệt Hoài liếc mắt , hỏi: "Vết thương của thì ? Không cần khám ?"

Nghe , mặt Tống Kim An khó mà khống chế dâng lên một sự vui mừng, đây là đầu tiên Cố Nguyệt Hoài quan tâm !

Anh tiến lên phía hai bước, giọng điệu nhẹ nhàng: " , chỉ là đau, là vết thương chí mạng gì cả. Chỉ cần về dưỡng dưỡng là . Chúng đừng tiếp tục trì hoãn nữa, mau chóng rời khỏi đây , tránh cho đám đuổi theo."

Cố Nguyệt Hoài quan sát bóng lưng vui sướng của , cô nhạo một tiếng.

Cái thật sự giỏi tự đa tình, cô hứng thú quan tâm ? Cô chỉ sợ rằng còn tới tỉnh H thì hôn mê. Đến lúc đó, chỉ cô mệt nhọc, mà còn trì hoãn sự việc ở thành phố Phong nữa.

 

Loading...