Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 535

Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:21:45
Lượt xem: 672

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc chuyện, bên ngoài truyền đến động tĩnh, Mạnh Hổ đột nhiên căng thẳng, tay cầm chặt cán thương, bên ngoài với vẻ cảnh giác.

Tuy trong lòng khả năng là các chiến hữu mang túi tiếp tế từ vách núi trở về, nhưng trong tiềm thức vẫn sẽ cẩn thận. Dù những chiến sĩ bệnh tật đều ở chỗ , lỡ như kẻ thù nước M mò thì thứ đều muộn màng.

nhanh thả lỏng, bởi vì trở về thật sự là nhóm Yến Thiếu Ngu.

Chiến hữu trở về, mặt mỗi đều lộ nụ vui sướng và nhẹ nhõm.

Mưa ngừng rơi, trong khí bốc lên mùi của đất bùn.

Mạnh Hổ buông cán s.ú.n.g xuống, toe toét miệng tới nghênh đón: “Trung đội trưởng, thế nào , chuyến của và Vương Hâm uổng công chứ?”

Yến Thiếu Ngu buông hai túi tiếp tế xuống, ngước mắt Cố Nguyệt Hoài một cái, gương mặt lạnh lùng nở nụ hiếm thấy. Anh ít khi , nhưng khi nở nụ vui mừng khiến hết sức choáng váng.

Đuôi mắt hẹp dài của nhướng lên, : “ là uổng công ngoài nhưng thiếu chút nữa trở về.”

Khóe miệng Mạnh Hổ co rút, trong lòng thầm mắng, cái tên miệng rộng Vương Hâm , còn trở về mà kể hết ngọn nguồn chuyện. Anh còn đang tính khoác lác một phen như thế nào, dù hai binh đội của nước M biến mất, đây chính là công lao lớn!

Tuy định mặt dày mà nhận hết công lao về phần , nhưng cũng mang túi tiếp tế về mà!

Trong tình huống bộ chiến sĩ của trung đội 168 đều chịu đói, công lao của cũng tính là nhỏ đúng ? Vương Hâm kể chuyện hổ , tính cũng tại , quên với , để cùng thảo luận về lời giải thích.

Mạnh Hổ mỉm ngượng ngùng, chỉ trong nham động, : “Trung đội trưởng, đồng chí Cố đúng là thần y! Lúc cô tới mang theo thuốc, lập tức chữa khỏi cho những ngã bệnh ở bên trong, hơn nữa trạng thái của đều khá hơn nhiều!”

Nói đến chuyện , khỏi ưỡn ngực, giống như cứu .

Chân mày của Yến Thiếu Ngu khẽ nhúc nhích, hiểu Cố Nguyệt Hoài, đây cô từng tiếp xúc với y học, nhưng ở thành phố Hoài Hải, cô thể cực kỳ thong dong tỉnh táo mà xử lý vết thương của đạn. Giờ đây còn thể trị bệnh cứu .

Tiến bộ của cô dùng mắt thường cũng thể thấy, hơn nữa khi đến chuẩn thuốc, đủ thể thấy là cô tính toán từ .

Anh tiến lên vài bước, nắm lấy tay Cố Nguyệt Hoài, cũng lời cảm ơn. Tình cảm của hai bọn họ cần dùng đến những lời cảm ơn nông cạn để biểu đạt, ngước mắt thấy tinh thần của trong nham động chuyển biến hơn nhiều, khiến tinh thần của cũng thả lỏng.

Anh vẫn luôn lo sợ, sợ quyết sách của khiến quân của trung đội 168 tiêu diệt.

là trung đội trưởng, cần gánh vác trách nhiệm, đưa quyết định như thì thể sợ đầu sợ đuôi. Lương thực cạn kiệt thì săn bắt dã thú, đạn dược thì ẩn núp , tránh né binh lính nước M, nghênh đón trực diện.

Anh vẫn luôn cảm thấy thể , nhưng các chiến sĩ cứ lượt ngã xuống, đói khát và cảnh gian khổ khiến hiểu , lúc đây chừng sẽ thật sự thất bại, hối hận, nhưng sẽ tự trách áy náy.

Ngày qua ngày, kiên trì lâu, ngờ một cơ hội sống.

Mà cơ hội sống , do yêu mang đến.

“Bọn họ khá hơn nhiều .” Cố Nguyệt Hoài nắm c.h.ặ.t t.a.y Yến Thiếu Ngu, nhẹ giọng .

Yến Thiếu Ngu ừ một tiếng, ấm nhôm trong tay , con ngươi lóe sáng, nghĩ đến nước giếng mà cô từng mang cho , mát lạnh ngọt ngào, dường như thể chữa trị tổn thương cơ thể. Mặc dù chút khó tin, nhưng sự thật chính là như thế.

Chuyện từng với khác, giờ đây thấy ấm nước trong tay các chiến sĩ, môi mỏng khỏi mím chặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-535.html.]

Cố Nguyệt Hoài đang suy nghĩ gì, sắc mặt vàng khè của các chiến sĩ, tiếp tục : “Tuy bệnh khỏi, nhưng thể vẫn bồi bổ thật . Bọn họ đói bụng lâu, trong túi tiếp tế đồ ăn hộp, nhất là hâm nóng một chút ăn.”

“Lúc em tới cũng mang theo gạo, nấu thành cháo gạo tẻ đặc sệt mềm nhũn sẽ cho dày, cũng thích hợp với trạng thái hiện tại của nhất.” Nói xong, Cố Nguyệt Hoài tìm đồ ở trong gùi, cô trấn mua nhiều đồ hữu ích.

Nguyệt

Yến Thiếu Ngu cũng tiến lên giúp đỡ, hai một đưa một nhận, phối hợp vô cùng ăn ý.

“Nghe Mạnh Hổ vị đồng chí Cố chỉ là quân y của trung đội 168 chúng , còn là vợ qua cửa của trung đội trưởng chúng nữa! Trước đây chỉ trung đội trưởng của chúng là vui tân binh, giờ luôn thích một nhưng ngờ lấy vợ !”

đấy, thật sự khiến dám tin tưởng, hơn nữa chị dâu chỉ bản lĩnh, còn xinh !”

“Ôi, quân y Cố với trung đội trưởng của chúng thật xứng đôi, hai ở cạnh cũng khiến thấy thoải mái.”

“……”

Giờ đây các chiến sĩ của trung đội 168 khỏi bệnh, ăn uống vũ khí, nên đương nhiên miệng cũng rảnh rỗi.

Tuy bọn họ khẽ, nhưng nham động lớn, một lời một câu, ngược trở thành chuyện mà tất cả đều chú ý.

Hạ Lam Chương cúi đầu uống nước, tiếng bàn tán của các chiến hữu, trong lòng chua xót vui mừng. , chỉ khi cô ở bên Thiếu Ngu mới vui vẻ rạng rỡ, hai họ thật sự nên ở bên .

“Có thể nhóm lửa ?” Cố Nguyệt Hoài lấy gạo đầy ắp trong túi lương thực , ngẩng đầu Yến Thiếu Ngu.

Con ngươi của Yến Thiếu Ngu lóe lên, gật đầu : “Được.”

Mạnh Hổ vẫn đang dựng thẳng lỗ tai lên bỗng hai mắt sáng lên xông tới, khuôn mặt gầy gò tràn đầy niềm vui: “Trung đội trưởng, chúng trốn tránh những tên quỷ giặc nữa ? Có chuẩn cầm vũ khí, đánh chính diện với lũ khốn khiếp đó ?”

Những chiến sĩ trải qua rừng s.ú.n.g mưa đạn như bọn họ, ghét nhất là giấu đầu lộ đuôi, điều nhất chính là đọ đao đọ s.ú.n.g với kẻ thù, đây mới chính là mục đích khiến họ đầu quân, dù vì đất nước mà hy sinh , cũng sợ chút nào!

Ánh mắt Yến Thiếu Ngu lạnh lẽo mà hờ hững: “Bây giờ trốn cũng vô dụng, nước M sẽ nhanh chóng tập phong tỏa nơi .”

Mạnh Hổ sửng sốt: “Vì ? Rõ ràng doanh trại tạm thời của chúng an mà.”

Yến Thiếu Ngu giải thích, tiến lên giúp Cố Nguyệt Hoài đốt đống củi, đổ nước nóng hộp cơm bằng nhôm, cho mấy nắm gạo vàng óng , trong khí nhanh dấy lên mùi gạo nồng đậm, khiến thèm chảy nước miếng.

Lúc , những mang túi tiếp tế từ đỉnh núi đều về, nhưng chỉ thiếu một .

Mạnh Hổ kiểm tra từng một, vẻ mặt hốt hoảng: “Trung đội trưởng, Vương Hâm vẫn trở về! Có Vương Hâm còn ở đó ?”

Cố Nguyệt Hoài đang nấu cháo, như thế, lông mày nhíu , quả nhiên Vương Hâm vấn đề.

Cô nghiêng mắt vẻ mặt bình tĩnh của Yến Thiếu Ngu, yên lặng một lát: “Anh ?”

Vẻ mặt Yến Thiếu Ngu hờ hững, mím môi vách núi trống rỗng ở bên ngoài: “Vừa lên đỉnh núi, thấy Vương Hâm, túi tiếp tế thì thiếu mất hai túi nên cũng rõ.”

“Trung đội trưởng, ý của ?” Cơ thể Mạnh Hổ chấn động, vẻ mặt khó thể tin.

Không chỉ , chung quanh như thế, nụ mặt đều thu về, ai nấy đều cứng đờ tại chỗ, giống như thể tin lỗ tai của , thấy Vương Hâm nữa? Thiếu đồ tiếp tế? Anh bỏ trốn? Làm một kẻ đào binh đáng hổ ư?

 

Loading...