Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 579

Cập nhật lúc: 2025-03-10 10:49:25
Lượt xem: 740

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bầu khí trong bữa sáng hòa hợp, ở thời đại tương đối đơn giản, nhưng thật ai lấy đêm tân hôn ngày hôm qua để trêu chọc.

Lăng Gia đang uống cháo, trong lòng cảm khái, , nhưng lúc nào cũng cảm thấy đồ ăn ở nhà ba ăn ngon, ăn một chén cháo xuống bụng cũng khiến cả nóng hầm hập, kiểu nóng đến đổ mồ hôi, mà là như dòng nước ấm chảy khắp , bổ sung năng lượng.

Kỷ Vĩ Cần cắm đầu ăn cơm khô, khi ăn xong ba cái bánh bao mới muộn màng nhận no , nghĩ đến một lát nữa rời đại đội sản xuất Đại Lão Tử, tâm trạng khó tránh khỏi nỡ: “Anh ba, ngày nghỉ phép bộ đội cho phép còn mấy ngày, cơm nước xong cũng nên xuất phát.”

Yến Thiếu Ngu im lặng một lát, đó từ trong mũi phát một tiếng thở dài: “Ừ.”

Nói xong, thêm: “Trên đường chú ý an , chừng nào tới nơi nhớ gửi điện báo, gửi đến quân khu thứ tám.”

Kỷ Vĩ Cần gật đầu, trong lúc nhất thời, bàn tràn ngập cảm xúc bất đắc dĩ.

Cố Nguyệt Hoài gõ gõ mặt bàn, nhẹ giọng : "Làm gì ? Cũng sinh ly tử biệt, mỗi một cuộc chia ly, đều là vì cuộc gặp gỡ hơn, chờ chúng , chẳng mấy chốc chúng thể gặp ở thủ đô.”

Lời thật sự xua tan phần nào bầu khí ly biệt, chẳng qua, câu tiếp theo của Yến Thiếu Ương khiến trở nên khẩn trương.

Cậu ngẩng đầu về phía Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài, hình như chút khẩn trương, nuốt một ngụm nước miếng, lấy hết tất cả dũng khí mới dám : “Anh cả, chị dâu cả, em chuẩn trở về thủ đô cùng với Lăng Gia và Vĩ Cần.”

Nghe , con ngươi Cố Nguyệt Hoài lóe lên, ngược lập tức lời từ chối, mà là về phía Yến Thiếu Ngu.

Yến Thiếu Ngu đặt nhiều kỳ vọng Yến Thiếu Ương, tuy nhiên, ngày hôm qua hai đàm luận về thế cục ở thủ đô, cũng khiến cô hiểu rõ ở nơi đó mấy khác biệt với đầm rồng hang hổ, nhắc đến b.ắ.n lén giữa ban ngày ban mặt, quỷ dị nhất chính là giáng đầu sư.

Giáng đầu sư tay, bình thường căn bản đường sống trốn thoát.

Tay Yến Thiếu Ngu khựng , đó nhướng mí mắt, về phía Yến Thiếu Ương.

Cổ họng Lăng Gia lên xuống một chút, vội về phía Yến Thiếu Ương, liều mạng nháy mắt hiệu cho , khác lúc Yến Thiếu Ngu đưa bọn họ rời khỏi thủ đô khó khăn như thế nào, nhưng rõ ràng, hiện giờ Yến Thiếu Ương thế mà dám đòi trở về đó?

Kỷ Vĩ Cần cũng choáng váng mặt mày, bất giác nín thở, bắt đầu giả ngu.

Khi ở đây đều cho rằng Yến Thiếu Ngu sẽ tức giận thì buông bát đũa xuống, ánh mắt bình tĩnh về phía Yến Thiếu Ương: "Quyết định ? Không sợ ?"

Cố Đình Hoài Cố Tích Hoài và những khác hiểu ý tứ trong lời của , hai mặt , trong lòng khỏi suy nghĩ, về nhà thôi mà thể nguy hiểm gì chứ? Hơn nữa thủ đô là một nơi phồn hoa, khẳng định hơn nhiều ở nông thôn.

Nguyệt

“Thiếu Ngu, nếu như Thiếu Ương thể trở về cũng là chuyện , càng tiền đồ ? Chỉ là thanh niên trí thức xuống nông thôn các thể tùy tiện rời ? Trở về thành phố cần bí thư chi bộ cấp giấy khai chứng nhận ?” Cố Tích Hoài chớp chớp mắt, chút chắc chắn .

Tuy rằng bởi vì đám thanh niên tri thức ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử xuất bất phàm, một tiếp một xảy vấn đề, nhưng cũng một ít về tình hình của nhà họ Yến, con cháu của những cán bộ cao cấp gặp nạn như bọn họ trở về thành phố, chỉ sợ là dễ dàng.

Yến Thiếu Ngu trả lời, chỉ Yến Thiếu Ương, tựa như nhận đáp án khi suy nghĩ kỹ càng của .

Yến Thiếu Ương đối diện với ánh mắt lạnh lùng của , quả thật do dự, chẳng qua loại do dự cũng chỉ gần như trong chốc lát, trịnh trọng gật đầu: “ , em quyết định , em về, em trở thành trợ lực cho cả!”

Lời khí phách của vang vọng khắp bàn ăn, Lăng Gia nhịn đầu lộ ánh mắt kinh ngạc.

Anh chỉ lớn hơn Yến Thiếu Ương vài tuổi, cũng coi như lớn lên, từ nhỏ đến lớn luôn là một ôn hòa tranh giành, thể những lời như trong thời điểm mấu chốt giành giật đến từng giây thế , thật sự đổi .

Yến Thiếu Ương còn là thằng hai nhà họ Yến cha lớn bảo vệ , trưởng thành.

Phút chốc, biểu cảm lạnh băng gương mặt Yến Thiếu Ngu tiêu tán.

Trên môi nở nụ , dùng loại ánh mắt khẳng định định về phía Yến Thiếu Ương, cũng dự đoán sẽ kiên quyết như thế.

“Nếu quyết định, trở về .” Âm cuối của Yến Thiếu Ngu còn mang theo tiếng , xong, nhẹ giọng : “Anh tin em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-579.html.]

Nghe Yến Thiếu Ngu xong, Yến Thiếu Ương chớp chớp mắt, khóe mắt chút ươn ướt, gật đầu một cái thật mạnh.

Lăng Gia : “Nếu trai đồng ý, chúng liền cùng trở về thủ đô, đến lúc đó sẽ ở trong nhà đấy!”

Kỷ Vĩ Cần cũng ở bên cạnh thổn thức một tiếng, giơ tay vỗ vỗ một bên vai Yến Thiếu Ương, : “Được , trở về thủ đô với các , che chở , đừng sợ, đến lúc đó chuyện gì bọn mặt cho !”

Tên nhóc tuổi còn trẻ, cho dù nước ở thủ đô sâu, cũng sợ, Kỷ Vĩ Cần ngắt lời như , bầu khí nghiêm túc ban đầu đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, khi ăn cơm xong, Yến Thiếu Ương liền thu dọn đồ đạc.

Cố Nguyệt Hoài bảo Kỷ Vĩ Cần chuyển một chút lương thực thô và trái cây lên xe, đều do gian Tu Di sản xuất.

Kỷ Vĩ Cần ngược suy nghĩ nhiều như , mở miệng đều chị dâu ba ngây ngốc thật, chẳng mấy chốc chất đầy cốp xe, khí trong xe ngày mùa hè oi bức, nhưng khi cốp xe nhét đầy, tràn ngập mùi ngọt thanh của hoa quả, dễ chịu.

Bên , Yến Thiếu Ngu phòng Yến Thiếu Ương.

“Anh cả.” Yến Thiếu Ương cất tất cả quần áo gấp ba lô.

“Em đến thủ đô, thể sống ở chỗ .” Yến Thiếu Ngu đưa cho một phần tài liệu, bên trong là một hợp đồng đất bất động sản, cùng với một xấp nhân dân tệ và phiếu lương thực, phiếu thịt mới tinh.

Yến Thiếu Ương nhíu mày, từ chối : “Anh cả, những thứ em thể nhận … Anh mới cứ kết hôn, sẽ nhiều khoản cần chi tiền lắm, em thể tự nuôi sống chính , em nghĩ kỹ , cần những thứ .”

Yến Thiếu Ngu nhướng đuôi mắt lên, lưu loát : “Đây là phần mà để cho em, cầm lấy.”

Sau khi xong, Yến Thiếu Ương khổ một tiếng, chỉ thể nhận lấy, cẩn thận bỏ chúng ba lô.

Yến Thiếu Ngu , nhẹ nhàng : “Đến thủ đô, cẩn thận với thứ.”

Yến Thiếu Ương gật đầu, trịnh trọng lạ thường : “Anh cả yên tâm , em còn là trẻ con, em nhiều nhắm đến nhà họ Yến chúng , sẽ cẩn thận với tất cả, khi cũng sẽ thời khắc chú ý đến hướng của thủ đô, thư cho bất cứ lúc nào.”

Cậu nhanh chóng thu dọn hành lý xong, một chiếc ba lô vô cùng đơn giản, là những món đồ lượng nhiều lắm của trong hơn một năm xuống nông thôn.

Lăng Gia khởi động xe, mấy vẫy tay tạm biệt, Yến Thiếu Ly ôm Yến Thiếu Đường một bên, nhịn mà rưng rưng nước mắt nhỏ giọng thút thít, Bạch Mân ôm vai cô , nhẹ nhàng an ủi.

Yến Thiếu Ngu đến gần cửa sổ xe: "Nếu khác theo dõi, lập tức rời khỏi nơi đó, tìm Lăng Gia cùng Kỷ Vĩ Cần.”

Yến Thiếu Ương nghiêm túc gật đầu, cũng hiểu tính chất nghiêm trọng của sự việc.

Lúc , Cố Nguyệt Hoài vẫn luôn bận rộn việc gì đó trong phòng bước , trong tay cô cầm một cái tay nải phình phình, đưa nó cho Yến Thiếu Ương: “Mang cái theo nữa, thủ đô thể so với trong nhà, chăm sóc cho chính .”

“Cảm ơn chị dâu cả.” Yến Thiếu Ương từ chối, vành mắt nhịn đỏ lên.

Trong hơn một năm qua, tuy rằng mất cha , , bạn bè nhưng thêm một chị dâu nhất đời, nếu nhờ cô luôn cổ vũ giúp đỡ, đến bây giờ vẫn là một tên phế vật giường đất thể dậy.

Mặc kệ là vì nhà họ Yến cả và chị dâu cả, đều nỗ lực, cũng giúp đỡ gánh một phần bọn họ.

Lăng Gia hít sâu một , : "Được , thời gian còn sớm, chúng đây.”

“Đi .” Yến Thiếu Ngu kéo Cố Nguyệt Hoài lui về phía vài bước.

“Anh ba chị dâu ba, chúng gặp ở thủ đô nhé.” Lăng Gia xong, liền đầu xe, chậm rãi lái xe chạy về phía xa.

Cố Nguyệt Hoài bên cạnh Yến Thiếu Ngu, ôm cánh tay xe quân đội xa, cuộc đoàn tụ ngắn ngủi, nghênh đón sự chia ly, chẳng qua, chia ly cũng chỉ là tạm thời, cô tin rằng chẳng bao lâu nữa, bọn họ thể gặp ở thủ đô.

 

Loading...