“Mẹ, Thảo Muội thật đáng thương, tuy miệng  , nhưng con   em   ghen tỵ với chúng    học  chữ…” Nhị Nha nhăn nhó khuôn mặt, khẽ khẽ  với .
Đỗ Tiểu Oánh  Thảo Muội đang cúi đầu chăm chỉ  việc ở gần đó, trong lòng  thấy thương  thấy bùi ngùi, như  thấy chính Nhị Nha ngày xưa.
Kiếp , bố  Thảo Muội  qua đời sớm, mấy chị em sống nương tựa cùng ông bà nội,  khi lấy chồng, nhớ trong ấn tượng thì nhà chồng cũng  dễ chịu, đàn ông  chẳng quan tâm,  cuối  tin về con bé –   để nuôi em và kiếm sống,  xuống phương Nam   thuê.
Đỗ Tiểu Oánh thở dài, nắm tay Nhị Nha bước tới gần, “Thảo Muội.”
“Thím,  chuyện gì ?”
Đỗ Tiểu Oánh xót xa lấy khăn tay lau mồ hôi đầy đầu của Thảo Muội, “Thảo Muội, thím  Nhị Nha  con   học  chữ cùng nó,  chăng là  gì lo lắng?”
Thảo Muội mím môi, ánh mắt khẽ hạ xuống, “Thím, ông bà nội của con tuổi cũng lớn , con  kiếm công điểm nuôi em trai em gái, nên…”
Đỗ Tiểu Oánh xót xa vô cùng, “Thảo Muội, con còn nhỏ mà  khổ . Sau  chỉ cần  thời gian để Nhị Nha dạy con  chữ, đến mùa đông, con cứ đến nhà thím, cùng Nhị Nha học, cũng  ảnh hưởng tới  . Con gái chỉ cần  nhiều,  chữ, mở rộng tầm mắt,   mới   lúc nào cũng dựa   khác, dù bất cứ khi nào,  phận đều   trong tay , tương lai mới  nhiều khả năng hơn!”
“ đúng đúng! Số phận  trong tay !” Nhị Nha gật đầu liên hồi, kéo tay bạn nhỏ, “Chúng  cùng cố gắng, con  nghĩ ,   con sẽ  công an, bắt hết bọn !”
“Vâng!” Thảo Muội hít một , gật đầu mạnh.
Đỗ Tiểu Oánh mỉm   hai đứa trẻ, đầu mũi  cay cay, giơ tay vuốt mái tóc ướt mồ hôi của Nhị Nha,  trách  thương: “Con …”
“Mẹ,  nhà   nhiều trứng thế? Lại đổi của   ?”
Nghe tiếng Tứ Nha, Đỗ Tiểu Oánh lục trong giỏ lấy  năm quả trứng, đập hai quả  bát, “Tối nay  nấu canh cà chua viên bột.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-115.html.]
Nhị Nha nháy mắt với Đại Nha, “Chị,  chắc mai    huyện .”
Đại Nha cau mày lo lắng, mím môi, bước lên giúp việc bếp.
“Không cần các con,  nhà  bài tập  sách .” Đỗ Tiểu Oánh  xong,  hỏi hôm nay các con học gì.
Tam Nha cầm vở,  phịch xuống ghế  bếp, “Mẹ, con  xong bài tập , con  nhóm lửa.”
Tứ Nha trợn mắt, “Tam Nha, môn Văn và Toán con  xong  á? Khi nào ? Sao chị  ?”
Nhị Nha khoanh tay, phồng má, “Thế , Tam Nha con lén  bài tập mà   chúng !”
Tam Nha ngẩng đầu, kiêu hãnh liếc Nhị Nha, “Chỉ  mấy chữ cái và  thôi, đơn giản mà, một lát là xong!”
Nhị Nha méo miệng, “….”
Đại Nha  buồn   phiền, vội kéo hai em  nhà  bài tập.
Đỗ Tiểu Oánh xoa đầu nhỏ của Tam Nha, “Tam Nha nhà  giỏi lắm,    chừng nhà  sẽ  đứa học đại học.”
“Tam Nha giỏi! Ngũ Nha   cũng học đại học cho !” Ngũ Nha  xổm  đất  đàn gà con, mắt sáng rực.
“Ôi trời ơi~    may gì ? Con gái ai cũng xinh ,  chuyện, thông minh hết cả….” Đỗ Tiểu Oánh vui đến mức  khép  miệng,  khuôn mặt tươi  của Ngũ Nha, lòng  hạnh phúc  xúc động,  lưng lau nước mắt.
Tam Nha ngượng ngùng cúi đầu, cả khuôn mặt đỏ rực đến tận tai, n.g.ự.c nhỏ tự nhiên ưỡn lên, đôi mắt sáng trong càng thêm quyết tâm.